Thơ Tiếu
Gái 3 Miền
Bồ và Vợ
Bồ và Vợ
10 Thương
Chồng Tốt
Đàn Ông
Hai Sắc Hoa Ti Gôn
Gái 3 miền
Tình gái Nam
Ý chèng ui
Hổng được đâu
Cái mặt ngầu
Tui ớn lạnh
Ngồi bên cạnh
Rục rịch hoài
Lỡ gặp ai
Kỳ qúa hà
Thôi dzô trỏng
Cho thỏa lòng
Đồ qủy sứ
Để từ từ
Nè cha nội
Tình gái Bắc
Em chả đâu
Ngượng lắm đấy
Ai lại thế
Cứ như ranh
Tí tẹo thôi
Nhớ đấy nhé
Mặt dầy tợn
Chỉ nghịch ngợm
Không ai bằng
Cứ hung hăng
Như ăn cướp
Thôi cũng được
Phải giao trước
Cấm chạy làng
Hễ lang bang
Em xẻo trước
Bồ là phở nóng tuyệt vời |
Bồ là cô gái qua đường
Vợ mới trân quí nhớ thương vô vàn
Bồ thì nũng nịu than van
Vợ lo nhà cửa lầm than vô cùng
Bồ hay mơ mộng mông lung
Vợ rất thực tế vô cùng đáng yêu
Bồ luôn đòi hỏi đủ điều
Vợ lo cơm sáng cơm chiều quanh năm
Bồ chỉ lo chuyện ăn nằm
Vợ thường chịu đựng cả năm mới tài
Bồ nào nghĩ đến tương lai
Vợ lo tính toán chuyện dài mai sau
Bồ thì chưng diện muôn màu
Vợ chỉ quanh quẩn trước sau trong ngoài
Bồ luôn đòi hỏi, ăn xài
Vợ thì vun xén một hai ba đồng ...
Bồ như chim hót trong lồng
Vợ làm vất vả cho chồng cho con
Bồ là con gái còn son
Vợ đâu có thể ỷ on suốt ngày
Bồ như có chút men say
Vợ đầy thương nhớ ngất ngây tình nồng
Bồ như một đoá hoa hồng
Vợ đẹp như cả vườn hồng ngát hương
Bồ thường giả dối yêu thương
Vợ thì chung thủy, cuối đường có nhau
Bồ đâu chịu đựợc âu sầu
Vợ luôn che dấu niềm đau trong lòng
Bồ là chỗ tựa đêm đông
Vợ mang hơi ấm tình nồng suốt năm
Bồ không một chút ân cần
Vợ thường lo lắng phân trần đúng sai
Bồ không cần biết đến ai
Vợ lo nội ngoại, nhớ ơn sinh thành
Bồ như trái chín trên cành
Vợ mang hạnh phúc an lành ấm êm
Bồ là những đứa moi tiền
Vợ hiền lại đẹp là Tiên trên đời !!!
Mười Thương (Chính Bản)
Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên.
Ba thương má lúm đồng tiền,
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua.
Năm thương cổ yếm đeo bùa,
Sáu thương nón thượng quai tua dịu dàng.
Bảy thương nết ở khôn ngoan,
Tám thương ăn nói dịu dàng thêm xinh.
Chín thương em ở một mình,
Mười thương con mắt có tình với ai.
Mười Thương (Cải Biên)
Một thương cái miệng có duyên
Khi vui em hót, khi buồn em la.
Tánh em vốn dĩ thật thà
Chuyện nhà đem kể ra ba xóm làng.
Hai thương em rất đảm đang
Việc làng việc nước em “mần” hết ga.
Việc nhà em chẳng thiết tha
Chỉ làm chiếu lệ qua loa rồi chuồn !
Ba thương đôi mắt lá răm
Đôi mày lá liễu, mi cong mơ huyền.
Mổi khi thấy có đồng tiền
Mắt em dị ứng liên miên chớp hoài.
Bốn thương em rất đại tài
Lương chồng đếm kỹ, không sai một hào.
Cà phê, thuốc lá tốn hao !
Đưa em, em cứ đổ vào “lô tô” (lottery).
Năm thương em biết căn cơ
Khi cần mua sắm em vô “Mê xì (Macy)”
Áo quần dầy dép cần chi ?
Mua chừng năm bẩy “vali” đủ dùng.
Sáu thương tứ đức, tam tòng
Theo anh em quyết lo chồng, lo con.
Cơm trưa thì sẵn cá lon
Đến buổi cơm tối em “phôn (phone)” nhà hàng.
Bẩy thương thuỳ mị dịu dàng
Giận anh em chẳng nói quàng nói xiên.
Cũng không than khóc như điên
Chỉ quăng chén dĩa, anh liền “tẩu” nhanh.
Tám thương em tính tóan lanh !
“Sê Vinh (Saving)” đã có em canh từng đồng.
Rút ra khỏang tám ngàn đồng !
Em đi sửa mũi, ví, mông, lông mày.
Chín thương ăn nói thật hay !
Tiếng Việt đã ngọng lại xài chữ Tây.
Mỹ đen cộng với Mỹ lai
Trộn hai ba thứ chẳng sai tiếng bồi.
Mười thương hai đứa xứng đôi
Vô tâm đoản tính em tôi nhất nhì.
Còn anh “bốn khóai (tứ khóai)” rất chì
Mã không tầm mã, còn thì tìm ai ?
Thôi thôi đừng nói giông dài
Em ơi ! Sửa soạn ngày mai theo chồng.
Bàn thờ anh đã sửa xong
Vuông ba tấc rộng vừa mông em ngồi…
C |
hồng tốt –
Phải đẹp giai không dê gái
Thích ở nhà - lo giặt giũ
Thích "đồ" cũ hơn "đồ" mới
Thích mua sắm cho vợ con
Phải lo toan cho cuộc sống
Thấy vợ nóng phải vuốt ve
Chớ xách xe đi tìm gái
Thấy gà gáy dậy nấu cơm
Phải sớm hôm chăm lo vợ
Thấy giấy nợ(bill) phải làm thinh
Phải một mình lo nội trợ
Khi gặp "mợ" phải dạ thưa
Đến trưa trưa lo chợ búa
Ăn mặc phải như hai lúa
Cần tiết kiệm cho vợ xài
Phải miệt mài lo làm việc
Lỡ có tiệc cũng không đi
Mà có đi phải trình báo
Không bố láo, với phu nhân
Ð |
àn ông
Ðàn ông sợ vợ là
tiên,
Ðàn ông đánh vợ hao tiền… oan gia!
Ðàn ông không biết thờ ‘bà’
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Ðàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!!!
Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng ‘trượng phu.’
Ðàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cuốc như trâu,
Chiều về rửa chén cũng ‘ngầu’ như ai.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.
Nhiều khi muốn hộc xì dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi mới bị lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.
Than ôi thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thôi đành đi tong.
Một lòng thờ vợ sắc son,
Còn non còn nước thì tôi còn… thờ!
Hai Sắc hoa tigon
Ðã hứa thương nhau đến hết hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đã muốn chôn.
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh, lúc váo, khi la hét
Lúc khóc lu bù, lúc nạnh hông !!
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm ... ít, cho ăn ... dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi.
Luôn “ca vọng cổ” giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện so bì
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi, mọi ngả đàng
Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù
Vợ tôi thôi đã thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi !! tôi chỉ mong có phép
“Người” biến cho rồi, khỏi đời tôi
Vợ ghen chặt đứt ... “của” chồng nhà!
Nếu phải tay tôi ngồi xử án
Thắt cổ luôn bà, chẳng có tha
“Khi nào tôi chết, cúng xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, Tivi giấy”
Cúng rồi - sao bả hổng đi đời ???
Giặt đồ, rửa chén, một tôi lo
Ðời tôi chẳng khác đời ... Cô Lựu
Trời ơi tôi khổ đến bao giờ ???
Vợ là “người ấy” bạn kinh không???
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Thây kệ môi son với má hồng!!!