Học Sinh Già Nguyễn Duy Báu

Anh Nguyễn Duy Báu là người anh cả của gia đình CHS TB-NTH HN. Anh là Trưởng Ban Nhiếp Ảnh và Video của Hội. Anh đã hy sinh rất nhiều công sức để chụp hình và quay video cho Hội hoàn toàn miễn phí. Ngoài ra anh còn có một tâm hồn nghệ sỹ rất cao, anh thường xuyên trao đổi thơ văn với anh chị em TB-NTH trên diễn đàn của Hội với những lời viết thật duyên dáng, ý nhị.

 

Chúng tôi xin giới thiệu cùng quý thân hữu Trang thơ của một người anh dễ mến vẫn thường khôi hài tự nhận mình là “Học Sinh Già” Nguyễn Duy Báu.

BWS 12/2012

Là một trong khoảng một trăm học sinh già nhất của trường Tân Bình - Nguyễn Thượng Hiền, nhập trường lớp 9 năm 1970, rời trường năm 1972 sau khi học xong lớp 11. Sau 40 năm xa trường và 30 năm xa xứ, tôi cảm thấy yêu đời và yêu người sau khi sinh hoạt với Hội CHS TB-NTH hải ngoại từ năm 2010. Những ký ức về trường xưa, người xưa, bạn cũ càng thôi thúc khi được gặp lại nhiều bạn cùng lớp, cùng trường, nên những tâm tư, tình cảm được tuôn tràn qua những bài thơ, bài văn học trò đã, đang và sẽ gởi đến qúy Thầy Cô, bạn học như những sợi dây kết tình thân ái. Nếu như Cô Mộng Thúy dạy văn cho em năm lớp 10 thấy các bài viết của em cũng chưa khá, nhưng cũng xin đừng rút lại điểm 10 mà một lần Cô đã cho em ....

Thơ:

1. Tình Chưa Tỏ

2. Giọt mồ hôi

3. Thầy Ơi!

4. Ngày Thầy Cô 20 Tháng 11

5. Bài Thơ Học Trò

6. Bài Thơ Học Trò Thứ Mười

7. Áo Trắng

8. Xuân Đất Khách

9. Duyên Của Tình Ta cô Gái Nam

10. Thơ English

11. Bận

12. Người Tiết Kiệm

13. Thành Kính Phân Ưu
14. Tuổi Hạc 

15. Giáng Sinh

16. Ma 

 

Truyện Ngắn:

16. Tôi Là Người Ngoại Đạo

 

 

 

 

 

Tình Chưa Tỏ

Có bạn hỏi chuyện "giọt mồ hôi", có thật không ?
Thật chứ! không ngụy tạo, một chút nào cả
Và là giọt mồ hôi, đã làm tôi vật vã
Suốt những năm học ở Nguyễn Thượng Hiền
Tôi dậy sớm thức khuya, ôn bài vở  

Vẫn âm thầm, vẫn lặng lẽ, đợi mong
Điểm học tôi sút rõ, tưởng đi đoong!
Và lúc đó, có một bóng hồng chung lớp
Cũng thương thầm, cũng lặng lẽ như tôi
Cô thổ lộ qua những vần thơ mộc mạc
Cô biết hết, những mong chờ tôi có
Cho ai kia, cũng như cổ, đã chờ tôi
Tôi miên man, suy nghĩ những đêm dài
Tình này muốn tỏ cho tình kia
Nhưng tình kia lại hững hờ không đáp trả
Còn tôi không lẽ! rập khuôn ai
Nên tôi đã, đã mềm lòng, không cưỡng được
Một tấm lòng, đã trân trọng, dành cho tôi
Chắc bạn sẽ, cho tôi là người bất chí
Lật đật xoay vòng, chẳng phải nam nhi
Tôi cũng vậy, đã từng chì chiết chính tôi
Sao lại thế! tại sao mà lại thế
Nhưng sau cùng, lý do: tôi đã có
Hãy yêu người đã yêu mình, chỉ vậy thôi!

 

Nguyễn Duy Báu

 

 

 

 

Giọt mồ hôi

Là học trò, nhưng luôn bỏ quần trong áo
Phù hiệu đeo, tháo gỡ bao lần
chắc trong người, có sẵn máu ba gai
18 tuổi, lên đường phận làm trai
Như bài nhạc:" Tôi đi vào quân đội
Mà lòng chưa hề yêu một ai"
Đúng, tôi chưa yêu, nhưng lòng đã thích
Cô học trò lớp dưới, trường tôi
Trường mang tên, một danh nhân nước Việt
Nguyễn Thượng Hiền, tên gọi thân thương
Mà trước đó, Tân Bình cũng là tên
Thuở ban sơ,khi gạch đá còn ngổn ngang
Sân trường ngập nước, áo trắng lang thang
Ngày đó chúng tôi cùng xăng xái
Công tác cuối tuần ,lấp đất cào sân
Cũng là dịp, tôi quen nàng, khi chung toán
Tay gạch, tay cào ,bốn mắt nhìn nhau
Em rực rỡ, dù mồ hôi lấm tấm
Em dịu dàng, khi lấy áo thấm mồ hôi
Tôi chết đứng,gạch trên tay nhẹ hẫng
Ước gì mình là những giọt mồ hôi
Hình như Trời, ít cho ai đạt ước nguyện
40 năm rồi, tôi vẫn nhớ giọt mồ hôi ...

 

Kỷ niệm những ngày công tác lấp sân trường năm 1971(?)
Thân tặng các bạn chung trường, chung lớp
Học Sinh Già NDB lớp 9-11(69-72)

 

 

Thầy Ơi !

Hôm nay về lại trường xưa
Ngập ngừng chân bước, như vừa hôm nao
Hôm nao áo trắng quần xanh
Ngày đầu đến lớp, lanh chanh bạn bè
Ngoài kia xã hội vòng quay
Thầy Cô trên bục, giảng lời yêu thương
Bọn tôi con trẻ ngông cuồng
Tưởng mình đã giỏi, không buồn học chi
Đến khi chạm mặt cuộc đời
Bước chân hụt hẫng, hết rồi cơ may
Vòng quay không có Cô Thầy
Bạn bè cũng chẳng, gót giầy con lem
Giật mình mưa sũng ướt mem
Khiến con chợt nhớ lời Thầy năm xưa
"Hãy hơn tôi, hãy thành người
Hãy đem tài sức giúp đời mai sau,
Phận đưa đò, tôi ước ao
Các trò sẽ bước lên cao trong đời
"Vậy là đã trả công rồi"
Trường xưa lớp cũ, dáng tôi đứng ngồi
Bóng Thầy còn có đâu đây
Để con thảng thốt kêu Thầy! Thầy ơi!

Học trò xưa

 

Ngày Thy Cô

        20 Tháng 11

 

 

Đã bao năm rời xa ngôi Trường cũ
Bảng phấn Thầy Cô còn hiện ẩn đâu đây!
Bạn hữu ngày thơ vẫn đầy nỗi nhớ
Mỗi năm ngày này tình Thầy nghĩa Cô
Tôi lại rưng rưng lòng thương lòng nhớ
Thầy Cô xưa đang ở những nơi nào
Bên cháu con quây quần tiệc đãi khao!
Hay hiu quạnh trong những căn nhà dưỡng lão!
Nhìn trời xanh mà thở dài ảo não
Thầy cô ơi! chúng em vẫn nhớ các người
Đã mang đến những kiến thức trong cuộc đời
Đã mang đến những đạo đức tình người
Đã mang đến những lý tưởng tuyệt vời
Cho chúng em từ thủa đầu còn xanh
Cho đến nay tóc bạc vẫn học hành
Vì sự học là mênh mông biển cả
Lời Thầy Cô ngày ấy những năm xưa
"Tôi là thuyền chuyên chở các em thôi"
Thầy Cô ơi xin mãi mãi ghi ơn
 
Học sinh già



 

 

Bài Thơ Hc Trò

Kính, Thân gởi qúy Thầy Cô và các bạn cựu học sinh bài thơ học trò
nhân ngày họp mặt 2 tháng 7 năm 2011 tại California Hoa Kỳ
 
Nguyễn Thượng Hiền hội ngộ mái trường xưa
Tân Bình cũ hai tiếng thân thương
Ngày thơ ấy như ập về trong nỗi nhớ
Bạn bè xưa tíu tít email (điện thư )
Kẻ hỏi người thăm ai tìm được tri kỷ
Ôi tình thân háo hức phút tương phùng
Dăm ngày nữa bao nụ cười và "nước mắt trùng trùng"
Thầy cũ bạn xưa với muôn vàn cảm xúc
Thầy trò mình cùng bạc màu mái tóc
Đứng bên nhau chung tấm ảnh lưu tình
Để cháu con học hỏi và giữ gìn
Tình Thầy nghĩa bạn muôn đời không phai

Học sinh già



 

Bài Thơ Hc Trò

             Th Mười

 

 

 

Tôi chỉ là người thích làm thơ

Thơ học trò đơn sơ mộc mạc

Dù bây giờ tóc cũng đà hơi bạc

Những ngày xưa áo trắng cứ quay về

Như nhắc nhớ một đam mê nào thổn thức

Phải chăng mối tình rạo rực tuổi thanh xuân

Mà tôi đã theo nàng ngân nga hát

"Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ"

Cả năm trời tôi cứ thế ngẩn ngơ

Xa bạn bè, xa cả núi bài vở

Tôi tập tành hí hoáy làm thơ

Thơ cho nhỏ, văn cho nhỏ, cái gì cũng cho nhỏ

Vì nhỏ của tôi xinh đẹp dịu dàng

Mắt của nàng là hồ thu xanh biếc

Tóc của nàng là suối mát lòng tôi

Môi của nàng là thúc thôi phạm tội

Thế vở bài, bằng hữu có nghĩa chi

Tôi cứ thế yêu nàng không ngưng nghỉ

Thi tú tài đậu rớt chẳng hề chi

Mong nàng chỉ đưa tay cho nắm

Nhưng đến giờ đã bốn mươi năm

Tôi chỉ còn bằng hữu tình thâm

Còn thì nàng bặt vô âm tín

 

Học trò 11B năm 1972

Thân tặng các nữ sinh và xin lỗi các bạn nam sinh

 

 

 

Áo Trng

Áo trắng thơ ngây, một thuở nào
Sân trường bướm lượn, áo ai bay
Phượng đỏ rưng rưng, lòng chùng bước
Ngơ ngẩn nhìn quanh, một tiếng chào
Mắt liếc kiêu sa, em rực rỡ
Môi hồng má thắm, tóc bay bay
Tờ thư tôi gởi em có đọc ?
Em cúi đầu, gật vội run run
Tôi cũng vậy, tim run từng chập
Lá thư đầu, không uổng công tôi
Tình học trò, chỉ có vậy thôi
mà ngơ ngẩn, buâng khuâng cả buổi
Mà ưu sầu quên tuổi,quên tên
Trường cũ, bạn xưa giờ hội ngộ
Mong là, được gặp lại cố nhân .

Học sinh già
 
 

 

 

Xuân Đt Khách

 

Lại một mùa xuân về trên đất khách
Tôi mơ màng tiếng tí tách đì đùng
Chốn quê xa ngày xưa kia háo hức
Mỗi xuân về bánh mứt thơm ngon
Phong bao đỏ rực, tiền giấy mới
Bàn thờ nghi ngút, khói nhang bay
Cha Mẹ cùng con cháu xum vầy
Ông Bà cười tươi miệng hóm hém
Pháo nổ vang khắp nhà cùng xóm
Trai tài gái sắc, khoe áo mới
Bầu cua cá cọp khắp nơi nơi!
Kẻ thắng cười dòn mặt tươi rói
Người thua thì Tết đến làm chi!
Nơi tôi ở cũng Tết cũng Xuân đó
Nhưng mà sao im ắng đời tha hương!

 



 

Duyên Ca Tình Ta Cô Gái Nam

Hôm nay lần đầu qua đi hò hẹn
Với người con gái thẹn thùng miền Nam
Nhìn má lúm đồng tiền thấy mà ham
Ham được nhìn mà không phải liếc trộm
Mơ đến đây đã thấy lòng chộn rộn
Tới nơi rồi qua chỉ thấy em...
Em của em đang ỏn ẻn cười duyên
Chìa tờ giấy rồi biến liền trong ngỏ
Qua bồi hồi đọc trong ánh đèn mờ tỏ
"Tuần sau anh ui! hôm nay má hổng cho"
Chữ của em nắn nót thiệt dễ thương
Qua quên hết những buồn phiền lỡ hẹn
Tuần sau thui sẽ gặp -thằng tui ơi!
Đừng nôn nóng đừng âu sầu ngã bịnh
Mấy chiều rồi qua lýnh quýnh chờ trông
Một tuần lễ ôi sao mà lâu thế!
Rùi ngày ấy cũng tà tà cặp bến
Qua chỉnh tề áo sống-đến hẹn lại lên
Mà thầm zái lần này sẽ được gặp
Chẳng hiểu sao qua lại xôn xao lập cập
Chắc có điềm gơ gở chi đây!
Ui! mừng húm bởi zì em đã đến
Nhưng mèn ui! không phải một mình ên
Lại còn có con nhỏ em hôm trước
- Anh hai ui! hôm nay có gánh cải lương
Em phải coi-tuồng này không bỏ được
- Coi thì coi qua cũng thích cải lương
- Nhưng Tía Má cũng đi luôn zà mấy cậu
Chèn đét ui! thui chắc mình đi nhậu
Qua chờ bậu mà bậu cứ ầu ơ
Qua đổi ý chắc chở zìa zới gái Bắc ...

Dân Nam kỳ gặc
 

 

 

 

Thơ English

 

Đây thơ tui mần sau 30 năm học tiếng ingờlích

Ngoài trời mưa bụi lất phất fly
Lòng này ủ rũ chẳng hiểu why
Có phải! có phải vì chữ love
Mà dạ ưu phiền héo muốn die

loay hoay ngơ ngác chữ love sick
Biết em vẫn đợi người nào rich
Để cuộc đời không bận bịu money
Tương tư khiến tôi ngày càng weak

Đến một ngày tôi bừng mắt clear
Người trong mộng đến hồi nào cheer
Đã cùng tôi hẹn thề promise
Và cùng tôi ngắm biển uống beer

Nhưng tôi dị ứng bị diarrhea
Bác sỹ nói đừng rớ tới beer
Chỉ uống, chỉ uống được cognac
Nàng cũng thế, cũng giống tôi weird

 

 

 

 

 

 

 Bn

 

Nếu có một ngày, bạn đặt chân lên xứ Mỹ
Miền Đất hứa, cho cả tỷ người mong!
Bạn sẽ thấy, tại sao họ ngóng trông
Nơi đây, ước mơ bạn, sẽ cơ may hiện thực
Làm thật nhiều, cật lực! "triệu phú thôi!"
nếu chịu khó sớm hôm tần tảo
Sáng làm, chiều hôm gió bão, cũng không ngưng
Nên họ đã, không kiêng ăn, mà chẳng mập
Hai ba "dốp"(job), vòng vòng xoay trở
hai mươi bốn giờ không kịp thở, hay nghỉ ngơi
Vợ chồng con cái, chỉ "hai, bai!"(hi, bye)
Khi gặp gỡ, một vài giây ngắn ngủi
Nằm trên giường, họ chau mày buồn tủi
Nhưng vài giây là ngáy pho pho!
Để chuẩn bị cho một ngày như mọi bữa
Xong ca một, họ làm thêm ca nữa
Dù biết rằng thể xác mòn hao
Nhưng cuối tuần họ nôn nao đi gởi bạc
Cho người nhà xa lắc một đại dương
Nơi đó, có bao nhiêu người mong đợi họ
Những người, không thể bỏ, không thể xa
Bởi vì họ cùng một Cha một Mẹ
Người Việt nào cũng khắc chữ hy sinh
Vào tâm tư, trái tim, và nội tạng

Tác giả : một người cũng bận bịu

 



 

Ngưi Tiết Kim

 

Nếu có Hội Tiết Kiệm ở trên đời
Tôi sẽ là người thứ nhất ghi danh
Mặc cho ai dè bỉu chua chanh
Tôi cứ sống như mình đã sống
Không hoang phí không tiêu xài quá đáng
Bằng chứng là tôi có chiếc thắt lưng
Chợ đồ cũ, tôi mua hai mươi năm trước
Nhưng vẫn còn giữ mãi đến hôm nay
Những năm đầu ở Mỹ, tôi còn sắm
Hàng hạ giá dĩ nhiên tôi mới ngắm
Vớ tôi mang thường mòn nơi gót
Lật ngược mang vào lại tốt như xưa
Đi chợ, nhà hàng tôi cắt "coupon"
Đỡ đồng nào tốt đồng nấy bạn ơi!
Có người sẽ: Ông trùm sò dễ sợ
Tôi không màng lời chê tiếng trách
Tôi tiết kiệm để có tiền trợ giúp
Những người nghèo đói kém thiếu ăn
Khắp mọi nơi trên trái đất này
Sao tôi lại ăn xài phung phí được
Bạn có thấy người dân xứ Châu Phi
Bạn có thấy dân Việt ở vùng sâu xa
Bạn có thấy người giầu ăn nên làm ra
Sắm sửa tiêu xài hằng bạc tỷ
Có phải chăng họ "ích kỷ" chẳng màng?
Những người nghèo, hèn kém cơ man
Nhưng mấy ai được như Ông Bill Gate

Mặc dù túi tiền tôi hơi bết
Nhưng giúp được phần nào là hạnh phúc thế thôi
Bạn sẽ thấy cuộc đời bạn vui
Vì ít ra cũng giúp được một số người
Qua cơn đói giữa những mùa Đông giá
Cầu Trời cho mỗi con người
Được ăn được sống, được cười như nhau
 
Tác Giả Người Tiết Kiệm
 

 

 

 

Thành Kính Phân Ưu

 

Bằng hữu ơi! nghe tin Cha bạn mất
Mà lòng tôi cứ phảng phất một niềm thương
Vì cụ nhà tôi cũng đã không còn nữa
Và ngày ấy, tôi biền biệt ly hương
Nghề của tôi thường thấy cảnh hỉ, ai
Nhìn họ vui tôi cũng được vui lây
và họ khóc tôi cũng nghẹn ngào nước mắt
Khi khóc rồi thì lòng mình và đôi mắt
Rất dễ chịu và ấm áp hơn lên
Nên bạn cứ - khóc thầm hay ươn ướt mắt
Dù các Thầy, các Cha thường hay nhắc
Đừng khóc than mà níu kéo hương linh
Mà bịn rịn hương hồn người đang khuất
Nhưng tôi vẫn không tài nào mà không khóc
Chắc bạn cũng ... sao mà ngoại lệ
Mỗi năm tôi mỗi nhớ ngày kỵ giỗ
Nhưng hôm nay tôi được nhớ người sớm hơn
Vì tin dữ về người Cha của bạn
Nên tôi viết bài thơ này mộc mạc
Tưởng nhớ Cha mình và cũng để
Thành kính phân ưu và chia nỗi mất mát
Của bạn hiền đang ở chốn nơi xa
Một nén hương lòng xin dâng kính
Đến cụ thân sinh của bạn hiền

Thành Kính Phân Ưu cùng các bạn đã mất Cha

 

 

 

 

 

Tuổi Hạc

Hết Giáng Sinh rồi lại Dương Lịch
Lễ này lịch bịch tiếp nối lễ kia
Ăn uống lia chia đường mỡ coi chừng
Tui là "Bác Sỹ" xin đừng nghĩ ra
Bác Sỹ của qúy bạn chính là
Tập thể dục ăn kiêng đừng ăn mặn
Nhớ ăn nhiều rau cải trái cây
Ngủ đầy đủ và cười đùa thoải mái
Tui bảo đảm bịnh tật bị đẩy lùi
Tuổi già cũng, không thèm ghé tới
Còn tuổi ngọc bạn thử nghĩ coi
Có trở lại mà hồn nhiên phơi phới
Và tuổi học trò hoa phượng nhớ thương
Gác sách vở trốn trường trốn lớp
Đến trường nàng đứng ngóng ngồi trông
Chờ cho thấy bóng nàng dăm phút ...
Bao kỷ niệm một thời cắp sách ...
Nhớ ít thôi vì phải để dành
Cho bà xã đang ngồi canh tui "chát"
Bả mà sùng là tuổi hạc đi đoong!!!

 

 

 

            Giáng Sinh



Giáng Sinh Lễ hội tưng bừng
Người người mua sắm ăn mừng khắp nơi
Dù lương hay giáo đều vui
Cầu chúc an bình cho mọi người dân



 

 

 

Ma

Tôi sợ mình chỉ viết được thơ vui
mà quên đi đề tài muôn thuở là tình yêu
Nên tôi quyết sẽ" tuyệt tác" những vần thơ yểu điệu
Lãng mạn, trữ tình, và bàng bạc yêu đương
Bắt đầu sao đây! cho rờn rợn men tình
Cho bạn đọc lạnh người, khi thấy mình trong đó
Tôi tưởng tượng, một buổi chiều cùng người yêu nhỏ
Tay trong tay, trên bãi biển chiều hôm
Cát vàng, mịn ướt đôi bàn chân
Sóng gờn gợn, như thì thào lời tình tự
Đôi mái đầu, thỉnh thoảng chụm vào nhau
Cười khúc khích dưới nắng chiều lấp lánh
Sắp tắt rồi, trên biển vắng mùa xuân
Cát mịn, tiết trời êm ả quá !
Tôi mơ màng trong hạnh phúc yêu thương
Bỗng sấm chớp, đì đùng trời giông bão
Tôi giật mình đảo mắt nhìn quanh
(Oh man!! you...Sleep again !)
Ê mậy! mầy lại ngủ nữa hả!
Giọng vừa la, vừa thông cảm của thằng cai (lead)
Hắn chớp đèn, và đấm tay vào cánh cửa
Để cho tôi đưa tiễn giấc Nam Kha
Tôi luyến tiếc giấc mộng mới hiện ra
Liền giấy bút, vẽ lại hình người con gái
Chợt thấy nàng có nét đẹp liêu trai ....

 

"Mộng Dưới Bông"

 

 

 

Tôi Là Ngưi

 

Ngoi Đo

 

 Hà Sinh Giọc

 

Con đường tôi đạp xe đi học từ nhà đến Trường Tân Bình (bây giờ là Nguyễn Thượng Hiền), từ ngõ Cô Giang Phú Nhuận là đi qua đường Nguyễn Huỳnh Đức (đối diện Rạp hát Văn Cầm). Rồi qua mấy ngã tư nữa thì tới đường Trương Minh Giảng, nơi ngã ba này là Trường Tiểu Học TMG I cho đến Lăng Cha Cả là đoạn đường lên dốc và sẽ đi ngang qua Nhà Thờ Ba Chuông (tôi chỉ nhớ mang máng tên như vậy)....

ToiLaNguoiNgoaiDao.pdf
Adobe Acrobat document [232.7 KB]