ĐẠI HỘI 4 NGÀY 12 THÁNG 07 NĂM 2014

 

VIẾT CHO THẦY CÔ VÀ BẠN BÈ TÔI:

HỘI NGỘ TRƯỜNG XƯA

TÂN BÌNH – NGUYỄN THƯỢNG HIỀN

 

 

Hồ Văn Xuân Nhi

Suốt 5 năm qua, cứ mỗi lần mùa hè đến, tôi vẫn nôn nao đến tháng 7. Tháng 7 ở Cali đã nóng hơn nhiều hơn, dù miền biển phía nam tiểu bang này vẫn còn những cơn gió lạnh chút rét người khi chiều tối đến. Đầu tháng 7 thì nước Mỹ tưng bừng hoa đăng đón mừng ngày lễ Độc Lập, ăn uống ca hát pháo hoa tưng bừng suốt những đêm vào cuối tuần ngày 04 tháng 07. Hằng năm, suốt 5 năm qua, thì cứ mùa lễ Độc Lập nước Mỹ, tôi và những người bạn bè xưa, cùng với những người thầy cô cũ, đã từng chung nhau một mái trường có tên Tân Bình (từ 1969 – 1973) và Nguyễn Thượng Hiều (từ 1973 mãi vẫn còn đến nay), hẹn nhau những ngày hội ngộ ở quận Cam miền nam California này. Năm nào cũng vậy, có chừng 150 đến 200 người kéo nhau về để cùng nhau mừng mừng, tủi tủi, ôm nhau cho thỏa niềm nhớ thương người thầy xưa, đứa bạn cũ cùng lớp cùng trường.

 

Bạn bè trường tôi, trường Tân Bình – Nguyễn Thượng Hiền, vẫn là những người luôn còn giữ tình cho nhau, bất cứ lúc nào lần nào ở đâu. Chúng tôi, người già nhất thâm niên nhất của ngôi trường, niên khóa đầu tiên bước vào đời vào đại học, là niên khóa năm 1973. Có nghĩa là năm nay đã vào tuổi 60. Nhưng trái tim bạn bè chúng tôi vẫn còn trẻ quá, ở tuổi 50 hay 60 mà vẫn còn những yêu thương bạn bè cho nhau nồng nàn lắm, vẫn còn khắn khít tình bạn mỗi lần hội ngộ như thuở còn áo trắng ở sân trường. Gặp nhau cứ đùa giỡn, chọc phá, nói với nhau chuyện kể lại của 20, 30, 40 năm về trước. Gặp nhau, có khi bạn nam bạn nữ nhắc nhở về những kỹ niệm thằng này để ý con kia, đứa này đã thích người nọ, ở tuổi 15 hay 16, 17. Trong trắng tình học trò. Những đoản thơ tình đã viết, những câu nói ngây ngô tuổi ban đầu biết luyến lưu một người đã bật thốt, tất cả của mùi mực tím. Một thời chỉ có vài năm ngắn ngủi chung một phòng lớp hay một sân trường, mà sao suốt một đời đã hơn rồi 20 hay 30 hay hơn 40 năm, mà vẫn cứ còn hoài trong trí nhớ. Nhiều khi chuyện mới hôm qua, mới sáng nay, ở tuổi này chúng tôi đã có thể dễ quên. Mà sao chuyện của mấy mươi năm rồi, của những đứa bạn mà nhiều năm đã có đâu được vài lần gặp lại, hay chỉ mới trùng phùng ngày hôm nay lần đầu mà thôi, vậy mà nhớ rỏ như mực in trong trí trong tim.

 

Trái tim những người cựu học sinh Tân Bình – Nguyễn Thượng Hiền đã là như thế đó. Thầy Cô chúng tôi vẫn yêu, Thầy Cô chúng tôi vẫn yêu chúng tôi. Có người đã hơn 80, có người nay đã phải ngồi ghế xe lăn, vẫn nhất định lăn xe đến với những đứa học trò mà ngày xưa chúng ngỗ nghịch lắm đó, để được ngồi lại với chúng. Thầy và Trò hôm nay nhiều người mái tóc bạc như nhau. Thầy Cô chúng tôi, nhắc tên thì vẫn còn nhận nhớ ra những đứa học trò xưa. Thầy Cô chúng tôi, những người học trò vẫn xem như cha mẹ. Ba chữ Quân, Sư, Phụ thấm nghĩa nặng tình trong những trái tim học trò Tân Bình – Nguyễn Thượng Hiền ngày xưa hay hôm nay. Sau tấm lòng cho tổ quốc quê hương, thì trái tim và suy nghĩ của chúng tôi vẫn là cho những Thầy Cô cũ. Bởi thế, nên năm nào cũng vậy, chúng tôi học trò đã mời Thầy Cô cũ đến với đại hội hằng năm cựu học sinh Tân Bình – Nguyễn Thượng Hiền Hải Ngoại, như những ân nhân vĩ đại trong cuộc đời, như những người cha người mẹ của một trí óc chúng tôi có được ngày hôm nay.

 

Trong những tinh thần và yêu thương nhau đó, lần nữa học trò Tân Bình Nguyễn Thượng Hiền đã kéo nhau về trong ngày đại hội lần thứ 5 của Hội Cựu Học Sinh Tân Bình – Nguyễn Thượng Hiền Hải Ngoại, tổ chức vào ngày thứ Bảy 12 tháng 07 năm 2014 vừa qua. Đại hội là danh từ của tổ chức, nhưng hội ngộ là đúng nghĩa của tinh thần những người trò người thầy cô ngôi trường này.

 

Năm nay, vắng hơn những năm trước, vì nhiều lý do của thời gian tính. Chỉ có khoãng 130 cựu học sinh hội ngộ với nhau lần này. So với những lần đại hội trước thường có đến trên dưới 200 người. Tôi nhìn 13 bàn tiệc, điểm danh mọi người. Hơi buồn bả trong lòng khi thiếu vắng nhiều khuôn mặt thân quen, thương yêu mà vẫn thường gặp mỗi năm. Sao năm nay vắng bạn mình, tôi hỏi trái tim tôi buồn hiu. Niên khóa 73 trưởng lão của trường chỉ có 3 người, nè là chị Phương Vũ, anh Bạch Hải, anh Nguyễn Báu… có thế thôi sao? Mới năm trước các anh chị vừa tưng bừng kỹ niệm 40 năm ngày ra trường ở nơi đây kia mà. Niên khóa 74 thì lần này vui quá, đông hơn mà lại có những người cựu trưởng lớp như Hoàng Lưu Đức, Phan Bá Hiển từ xa xôi ngoài Cali cũng về, để đánh dấu kỹ niệm 40 năm ra trường niên khóa mình. Niên khóa 75 thì không có một ai tham dự lần này, vắng hơn những lần của hai ba năm về trước, tôi rất buồn vì vẫn mong gặp nhiều anh chị bạn bè cũ, lần nào năm nào cũng phải tiếc phải thất vọng vì thiếu những anh chị bạn bè đó. Niên khóa 76 của tôi, thì cũng vắng hơn phân nữa số bạn thường gặp nhau mỗi năm. Nhiều bạn bè mà tôi cứ đinh ninh lần này gặp lại, nhưng đã phải thất vọng. Niên khóa 77, 78, 79, 80, 81, 82, 84, 88… đều có những người bạn đã về dự. Những niên khóa rất trẻ hơn, sau năm 1990, đã có người cũng về với đại hội. Nhưng gom lại tất cả hôm nay, 13 bàn tiệc, với gần 100 bạn bè cũ, cùng nhiều thân hữu như trung tâm Ngôi Sao Tương Lai của ca sĩ Thiên Quang, MC nghệ sĩ Trần Quốc Bảo, nhà báo Kỳ Phát của tạp chí Trẻ. Những người thân hữu này luôn có mặt hằng năm đại hội chúng tôi, luôn ủng hộ không một điều kiện nào. Chỉ vì chữ Tình Cho Nhau mà thôi.

 

Thầy cô, tôi quý nhất là thầy Hiệu Trưởng, năm nào cũng nhất định phải đến dù sức khỏe yếu hơn mỗi năm. Thầy ngồi xe lăn, sắc xuống nhiều trên khuôn mặt. Thầy yếu hơn rồi. Nhưng thầy vẫn nhất định phải khỏe hôm nay, bắt gia đình phải đưa thầy đến gặp lại học trò xưa. Thầy đã già yếu như thế, nhưng không bỏ lỡ một lần nào của những đại hội của chúng tôi, những đứa học trò xưa. Thầy Nguyễn Tiến Thành, vị hiệu trưởng đầu tiên chính thức của trường trung học Tân Bình năm 1969 và khi chuyễn tên Nguyễn Thượng Hiền từ năm 1973, cho đến ngày cộng sản xâm chiếm miền nam đất nước chúng tôi, thì thầy bị họ thay đổi. Thầy đến, để cho học trò chúng tôi có cơ hội gặp thầy, thăm thầy, xem như mỗi năm chỉ có một lần làm được chuyện thăm hỏi thầy mình.

 

Năm nay, cũng vắng hơn nhiều Thầy Cô khác, chỉ có cô Bùi Mỹ Dương, cô Nguyễn thị Mộng Thúy, cô Trần thị Ngọc Yến, cô Ngô Thu Thủy… vậy thôi. Những cô giáo này của chúng tôi, ngày xưa hiền lắm, rất thương học trò, ít khi nào mắng phạt hay cho điểm thấp. Ngày nay, tuổi cao lắm rồi, phương tiện xe cộ không có hay không thể lái xe, nhưng nhất định vẫn đến với chúng tôi. Học trò kính mến thầy cô, chỉ mời và mong thầy cô đến là những người khách danh dự nhất. Vậy mà thầy cô, không ai đi làm kiếm tiền được gì hết, vẫn nhất định ép học trò mình những phong bì thư tiền bạc ủng hộ cho Hội. Tôi đọc danh sách cảm tạ, nhìn các tên Thầy Cô như thế, mà rươm rướm nước mắt trong tim. Hội Trưởng mãn nhiệm Bùi Anh Tuấn tức nhạc sĩ Minh Tuấn, vừa gửi thư yêu cầu Hội từ nay nhất định không được nhận quà của Thầy Cô nữa. Tôi nói với Minh Tuấn, phải rồi phải rồi.

 

Chương trình đại hội kỳ 5 năm nay rất đơn giản hình thức nhưng rất phong phú nội dung và tình cảm. Chất lượng văn nghệ thì do cây nhà lá vườn, không mời nghệ sĩ chuyên nghiệp trình diễn. Các chị các anh của các niên khóa, trong áo dài vàng hoa cúc là màu áo biểu tượng cho hình ảnh cựu nữ sinh Nguyễn Thượng Hiền ở hải ngoại hôm nay, hay trong áo trắng sơ mi làm cứ nhớ thời áo trắng học trò con trai nghịch phá đã gọi là nhất quỷ nhì ma thứ ba là chúng nó, hay trong những chiếc áo tứ thân… đã cùng nhau hợp ca, cùng nhau những màn nhạc cảnh, với những bài hát đã một thời học trò thuộc làu như Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, Cô Gái Việt, Nụ Tầm Xuân, Khúc Hát Ân Tình. Ngay lúc ban đầu, toàn thể các cựu học sinh chúng tôi đã cùng nhau lên sân khấu đồng ca bài Về Bên Nhau của nhạc sĩ hội trưởng Minh Tuấn lời của cựu học sinh Vũ Nguyễn Phương, như là bài ca của Hội, vẫn hát mỗi năm. Hát hay lắm, bởi chúng tôi đã hát bằng trái tim. Hát hay lắm, bởi chúng tôi đã hát vì Thầy Cô, cho Bạn Bè. Khán giả bên dưới, không có nhiều những người từ bên ngoài, mà đa số là thầy cô và bạn bè, một số thân nhân thân hữu vẫn quý hội của trường chúng tôi. Chúng tôi đã hát, đã trình diễn không để phô trương, không để xưng danh Hội, chỉ hát lại hay trình diễn lại những bài hát mà ngày xưa ở trường chúng tôi đã có những lần hát trong những buổi văn nghệ nhà trường. Thời đó hát hay hơn, múa đáng yêu hơn. Thời này hát tình hơn, múa duyên dáng hơn. Bạn bè cho nhau mà. Học trò gửi thầy cô mình mà.

 

Cám ơn chị Ngọc Liệu của niên khóa 74. Cám ơn chị Ngọc Trâm, Ngọc Hiếu, những người thân hữu, đã công khó đạo diễn cho những màn nhạc cảnh và hợp ca này. Cám ơn tiếng hát của hai cựu học sinh Đỗ Việt Hùng niên khóa 77 và Nguyễn thị Ái Liên niên khóa 79 với bài Nỗi Buồn Hoa Phượng. Cám ơn tiếng hát chị Bích Vân của niên khóa 76 với bài Tình Hoài Hương, hát hay như thời xưa đó, hát mà nhiều người đã phải giật mình và nhận ra giọng hát hay nhất của trường xưa. Cám ơn tiếng hát của anh Nhan Tử Hiếu của niên khóa 76 với bài Chiếc Lá Thu Phai và bài Mai Tôi Đi, anh  là người học trò ngày xưa đã nhiều lần làm rạng danh trường ở các sân chơi thể thao với các trường bạn khi anh là thủ quân đội bóng rổ, đội túc cầu, mà hôm nay thì hát mướt quá ấm quá. Cám ơn tiếng hát của nhạc sĩ hội trưởng chúng tôi là Minh Tuấn làm sống động vui quá giờ phút cuối cùng chương trình. Cám ơn tiếng hát người bạn đến từ San Diego là Ngọc Hân, góp vui phần cuối chương trình. Cám ơn phần đóng góp đặc biệt về môn Khí Công của cựu học sinh Phạm Mai Hương niên khóa 77 và Nguyễn thị Phương Anh niên khóa 76 từ Houston Texas đã hướng dẫn mọi người.

 

Trường tôi, đã có nhiều nhân tài văn nghệ, đã có nhiều người thành danh ngôi sao sáng sân khấu nhạc Việt Nam, như đã có Ngọc Lan (quá cố), Nhật Hạ, Đàm Vĩnh Hưng, Đức Trí (nhạc sĩ), Vũ Vinh Quang,… Nhưng sân khấu cho văn nghệ hôm nay của trường tôi, chỉ là những người mang trái tim đến cho thầy cô và bạn bè mình. Cho nên, thấm tình sâu hơn trong tim mỗi người chúng tôi đến dự, lắng nghe.

 

Trường tôi, hôm nay đã có nhiều người thành bác sĩ, khoa học gia, kỹ sư, luật sư, dược sĩ, nha sĩ, hay là những doanh nhân thành công. Kể ra thì không thua những ngôi trường lâu đời danh tiếng hơn …Nhưng khi nhìn những bằng cấp, chúng tôi nhớ thầy cô, nhớ bạn cũ, và vẫn bỏ chút thời gian sống cho bạn bè với nhau.

 

Ngày trước đại hội, đêm thứ Sáu, chúng tôi đã kéo nhau đến nhà hàng Như Ý, nhà riêng của Hồ Văn Xuân Nhi, để có với nhau những trận cười nghiêng ngã. Chúng tôi đã ngồi kể lại, ôn lại chuyện cũ trường xưa, kỹ niệm tuổi nhỏ, những hình ảnh vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức. Riêng tôi, mừng quá khi gặp lại thằng bạn cùng lớp Nguyễn Quang Thọ sau 43 năm, mừng quá khi gặp lại thằng bạn cùng lớp Nhan Tử Hiếu sau hơn 39 năm. Chỉ có những giờ phút này, chỉ có những hình ảnh này, chỉ có những kỹ niệm xưa, mới cho tôi hạnh phúc của hôm nay trong một đời sống xã hội mà tôi đang rất chán chường thất vọng. Nhưng bạn bè tôi, đã làm tôi vui, dù chỉ vài ngày thôi, cho cuộc đời hôm nay.

 

Ở đại hội, niên khóa 74 long trọng tổ chức kỹ niệm 40 ngày ra trường. Hơn 20 anh chị đã đến, đã cám ơn và gửi quà lưu niệm cho thầy cô. Hình ảnh của những người học trò được lộng khung kính, sẽ là báu vật cho những người được các anh chị niên khóa 74 trao tặng, trong đó có thầy cô và nhiều người chúng tôi. Các anh cựu trưởng lớp lên phát biểu. Họ nói bằng trái tim, ngôn ngữ thật thà con người học trò khi nhắc lại kỹ niệm và lời mang ơn thầy cô mình. Tôi đã cố mím môi, tay che mặt để đừng bật nước mắt, khi nghe anh Hoàng Lưu Đức và Phan Bá Hiển phát biểu đại diện cho toàn khóa 74. Cảm xúc quá. Bài thơ anh Phan Bá Hiển không đi vào văn chương lịch sử, nhưng đã đi vào lòng các thầy cô tôi, vào lòng chúng tôi hôm nay, mãi mãi. Cám ơn quý anh chị niên khóa 74, đã giữ tình cho nhau thật chặt chẻ như thế này.

 

Năm nay Hội chúng tôi đã bầu lên một người Hội Trưởng mới, thay cho Minh Tuấn mãn nhiệm kỳ 2 năm nhưng nhất định phải giao cho người mới khác, không nhận thêm, dù anh hứa sẽ vẫn tiếp tục làm việc với mọi người trong vai trò người cố vấn mới. Hội chúng tôi tinh thần dân chủ lắm, không hội trưởng nào thích cố vị cố giữ quyền, luôn muốn có nối tiếp và đổi mới. Hội chúng tôi, không ai thích giành nhau chức vụ, không cần đối đãi xấu nhau để có chức hội trưởng hay chức danh nào, nhưng vẫn tìm ra được những người hội trưởng đầy khả năng và trái tim nhiệt tình cho bạn bè. Năm nay, chúng tôi đã bầu được người Hội Trưởng mới là chị Võ Hương, hay còn được bạn bè thường gọi là Hương Xưa, của niên khóa 76. Đây là người hội trưởng thứ ba, liên tục của niên khóa 76. Hương Xưa là người luôn có tấm lòng cho bạn bè, luôn có nụ cười và sự tha lỗi, luôn đón tiếp và ân cần dù chỉ lần đầu mới gặp mới quen. Bạn bè thương mến Hương Xưa khi chị sẵn sàng tình nguyện nhận lấy một trọng trách mà nhiều người e ngại cứ né tránh. Cám ơn Hương Xưa, mọi người sẽ cùng bạn tôi làm việc chung nhau gánh sức việc chung của Hội. Đó là lời hứa bạn bè gửi, khi Hương Xưa đồng ý nhận chức vụ.

 

Tiệc vui ca hát, văn nghệ tưng bừng sắc thái Việt Nam. Có tiết mục rút thăm may mắn trúng thưởng tiền mặt các giải 25, 50, và 100 đô la. Anh Trần Đức Thái của niên khóa 74 và anh Vũ Thanh Hải của niên khóa 76, xin ủng hộ lại cho Hội phần quà may mắn đã trúng. Chị Thũ Quỹ Phương Vũ có vẻ vui. Mỗi niên khóa đã chụp hình với nhau, để là hình ảnh kỹ niệm. Minh Tuấn nhận quà lưu niệm, cám ơn công khó và cái tình của anh đã lo cho Hội suốt 2 năm qua. Nhưng Minh Tuấn đã nói rằng những thành công và kết quả của Hội là do những bạn bè trong ban tham mưu điều hành đã tận lực phụ giúp cho anh suốt những năm qua. Công khó đó, kể tên nhiều người không hết, khi Minh Tuấn mời bước lên sân khấu với anh cũng hàng chục người, nhưng không thể không nhắc đến chị Phương Vũ, anh Bùi Phúc Hoan, anh Nguyễn Kỳ Phương, chị Nguyễn Trần Kim Thoa, anh Nguyễn Báu, … là những toa đầu nặng nhất đã kéo con tàu Hội suốt bao nhiêu năm qua.

 

Buổi trưa tiệc ở nhà hàng Diamond Seafood Palace tàn lúc 15g00 theo yêu cầu của nhà hàng. Chúng tôi hằng năm tổ chức ở đây vì thức ăn không ai chê, nơi chốn thanh lịch, giá tiền cũng không quá đáng, và ban giám đốc luôn cố gắng chìu những ý muốn của chúng tôi. Tiệc tàn, nhưng chưa ai muốn chia tay.

 

Tiệc tàn, tình chúng tôi chưa muốn chia tay, nên buổi chiều kéo nhau đến nhà cựu học sinh Thomas Đào của niên khóa 80. Thomas Đào là doanh nhân thành công trong ngành địa ốc ở quận Cam Nam California này. Anh không bao giờ từ chối với bạn bè, nên nhiều năm qua nhiều lần đại hội, anh đã mở cửa nhà mình cho bạn bè đến, cho cuộc vui tình thầy trò tình bạn bè được hả hê trong tiếng cười, tiếng hát, chén ly tạc thù với nhau. Năm nay cũng vậy, mọi người đến nhà anh Thomas, thức ăn chị Phương Vũ đã sắp đặt ê hề, ăn mãi không hết đến khuya cuốn gói mang về. Rượu bia nước ngọt hay mọi thứ phụ tùng tiệc, thì Thomas chu đáo, không thiếu, mà hả hê những người thích say. Năm nay thiếu tài công, nên không được đi tàu biển, còn máy nhạc karaoke của họ Đào lại đình công không cất tiếng, nên không ai hát được, nhưng lại cho thì giờ mọi người nói chuyện với nhau lâu hơn. Những người từ xa đến đông đủ, thầy cô đến buổi trưa thì vẫn đến buổi chiều. Nhưng so với những lần trước, có phần vắng hơn. Khi bạn bè vắng nhau, dù chỉ một đứa, thì dường như không khí cũng có phần bớt vui hơn chút. Huống chi năm nay, vắng nhiều hơn.

 

Bạn bè từ xa về, từ Australia, từ Houston, từ Dallas, từ Denver, từ Portland, từ Chicago, từ Ohio, từ Atlanta, từ Sacremento, từ San Jose, nhiều nơi lắm không nhớ đủ hết. Tôi cám ơn các anh chị đã lưu giữ và thương bạn bè mình, quý thầy cô mình mà công khó đi về, có người chỉ đến đúng một ngày tham dự rồi bay về nhà ngay. Đại hội chỉ có ý nghĩa khi có những bạn bè nhiệt tình, tận tình về với nhau, cố ý gặp nhau thế thôi. Tôi lưu giữ hình ảnh ngày đại hội hôm nay hay những ngày đại hội đã qua, cho đến ngày chia tay vĩnh viễn bạn bè.

 

Chúa Nhật, hậu đại hội và chia tay, nhiều anh chị đã hẹn nhau gặp lần nữa ở quán mới TeaArt của bạn Đỗ Việt Hùng. Xong rồi, còn kéo nhau đi chơi ngắm cảnh dạo phố mua áo quần ở Fashion Island nữa. Vui quá xá là vui, chia tay sao đành đây.

 

Sáng nay thứ Hai, tôi đang ở Las Vegas, đưa vài bạn bè đến từ rất xa như Nhan Tử Hiếu và gia đình từ Úc, đi cho biết Vegas là đâu là gì, sao ai cứ thích đến. Thành phố vui, nhưng lòng tôi man mác những thoáng buồn từ ngày đại hội và khi chia tay bạn bè xa. Năm sau, chúng tôi sẽ gặp lại nhau.

 

Năm sau, gặp lại nhau nhé, đừng ai quên về với bạn bè và thầy cô nhé, bạn tôi ơi!

 

HỒ VĂN XUÂN NHI (niên khóa 1976)