Thơ Văn Trần Hữu Hoàng
Hồ Văn Xuân Nhi
Giới Thiệu Trần Hữu Hoàng:
Bạn bè tôi, rất nhiều người viết văn, làm thơ....
Bạn bè tôi, rất nhiều người viết văn rất hay, làm thơ rất tình....
Tôi vẫn luôn thưởng thức thơ, văn của bạn bè một cách trân trọng và thưởng thức sâu đậm trong tâm hồn....Nhưng không có mấy người mà tôi gọi họ là thi sĩ hay nhà văn một cách nghiêm túc....
Tôi vẫn luôn cho rằng thi sĩ và nhà văn là một thiên chức danh dự của người cầm bút, phải xứng đáng và phải có những tác phẩm chứng minh....
Ngay cả chính bản thân tôi, cũng là một người viết văn viết báo, tôi chưa bao giờ dám nhận mình là nhà văn... có người gọi tôi là nhà báo, tôi không nói... khi họ gọi tôi là nhà văn, tôi xin từ chối...
Trong thế giới của bạn bè, tôi có quen một số ít người, mà tôi ngưỡng mộ văn chương của họ, để trân quý gọi họ là nhà văn, là thi sĩ....Như là một chức vụ chuyên nghiệp, bởi vì văn chương của họ đã ở một mức độ cao hơn.... họ có độc giả và những người đọc đã yêu thích, si mê với tác phẩm của họ...
Tôi có những người bạn khi họ còn rất trẻ, vào cái thời mà tôi đã gọi họ là thi sĩ, là nhà văn... Trong số những người rất ít đó, có người bạn thân của tôi:Trần Hữu Hoàng...
Tôi đọc những bài thơ, truyện ngắn đầu tiên của Trần Hữu Hoàng từ năm 1977, khi anh vừa đến Mỹ tỵ nạn và định cư... Những bài viết đầu tiên của Trần Hữu Hoàng lúc đó được đăng trên tạp chí Trắng Đen, rồi tuyển tập thi văn Hoài Cảm, Anh cũng đã góp mặt trong những tuyển tập văn chương của những người viết văn làm thơ chuyên nghiệp đã nổi tiếng từ trước đó...
Những năm đó Trần Hữu Hoàng chỉ ở tuổi khoảng 20....nhưng anh viết văn như một nhà văn đã dày dặn kinh nghiệm với hàng chục tác phẩm.....làm thơ như một thi sĩ đã có hàng chục bài thơ được cả nước Việt Nam thuộc lòng....
Có nhiều người đọc thơ tình của Trần Hữu Hoàng, đã không ngại ngần gọi anh là một thi sĩ Nguyên Sa thứ hai của Việt Nam.... Ai yêu thơ Việt Nam, phải biết thơ tình của Nguyên Sa trước hay sau 1975, những bài thơ tình tuyệt vời nhất nước.... và giáo sư Trần Bích Lan tức nhà thơ Nguyên Sa đã gật gù tâm đắc khi đọc thơ của Trần Hữu Hoàng....Chính tôi, đã ngồi bên cạnh Nguyên Sa lần đó nghe ông bình phẩm thơ, khen ngợi thơ của Trần Hữu Hoàng...
Trần Hữu Hoàng viết văn, làm thơ tình, gây thổn thức rung động trong tim rất nhiều người con gái trẻ vào những thập niên 80 tại Mỹ....Thơ tình quá, văn sâu đậm quá....nên trái tim không thoát nổi sự ngất ngây bởi văn chương Trần Hữu Hoàng...
Đời sống của Trần Hữu Hoàng, suốt một đời chỉ yêu thơ, văn, và họa.... ba bộ môn mà Trần Hữu Hoàng sở trường, có những tuyệt tác đã đi vào những trái tim người đọc....
Em, Đêm Vẫn Còn Mê Sảng... nhà thơ Nguyên Sa viết lời thơ là một tập thơ tình đầu tay, tuyệt vời của Trần Hữu Hoàng viết cho những người có trái tim và đã có lần yêu thiết tha một người.... Chỉ là một tác phẩm văn nghệ, rất đơn giản, xuất bản để tặng nhau bạn bè, vậy mà đã thành danh một nhà thơ Trần Hữu Hoàng...
Không bon chen, không thích bước vào những vũng lầy trần thế, Trần Hữu Hoàng không đi tạo dựng tên tuổi sự nghiệp thi văn của mình, nhưng những ai đã có lần đọc thơ, đọc truyện của Trần Hữu Hoàng, đều phải nhớ đều phải thích... rất thích...
Trần Hữu Hoàng hôm nay vẽ tranh bằng một trí óc của những bài thơ... hình ảnh như chỉ có trong thơ, văn chương......
Trần Hữu Hoàng không phải là cựu học sinh trường Nguyễn Thượng Hiền của chúng ta... anh đã học ở trường trung học Văn Hóa Quân Đội Trần Nguyên Hãn, thành phố Vũng Tàu trước năm 1975....
Trần Hữu Hoàng trở thành một người bạn của những người bạn cựu học sinh Tân Bình - Nguyễn Thượng Hiền Hải Ngoại, vì bắt đầu là bạn của Hồ Văn Xuân Nhi... Chúng tôi đã cùng nhau làm việc trên lãnh vực văn chương, báo chí từ thời còn là sinh viên cùng chung giảng đường đại học Long Beach, miền nam California....Chúng tôi đã cùng sinh hoạt chung trong một hội thánh Tin Lành Phúc Âm...
Dần dà, những người bạn học năm xưa trường Nguyễn Thượng Hiền của HVXN trở thành bạn chung với Trần Hữu Hoàng... như là Quang "Cò", Mai Hương, Di Thảo, Minh Tuấn, Lê Phước Vinh, Kiều Hạnh, Kim Trần, Nguyễn Nhiên....
Những lần HVXN tổ chức bạn bè NTH họp mặt nhau, Trần Hữu Hoàng đã đến, gần như tất cả mọi lần.... bỗng nhiên trở thành một người thân quen của gia đình Nguyễn Thượng Hiền...
Bây giờ trong số những bạn bè thân thương của Trần Hữu Hoàng, có quá nhiều những khuôn mặt của Nguyễn Thượng Hiền...Trần Hữu Hoàng đã đến, tham gia sinh hoạt, đóng góp và hiện hữu những lần chúng ta nối vòng tay nhau... ai cũng quý mến người bạn này....
Với riêng HVXN, thì tình thân với Trần Hữu Hoàng cũng đã 40 năm, gắn bó như một tình bạn học từ thời niên thiếu.....
Xin mời mọi người hãy bước vào trang tác phẩm của nhà văn, thi sĩ Trần Hữu Hoàng....
Hồ Văn Xuân Nhi
Bên cạnh những tên tuổi rất lớn trong thi văn như thi sĩ Nguyên Sa, thi sĩ Ngọc Hoài Phương… là những bậc thầy bậc anh trong giới văn học đã từng đọc khen ngợi thơ Trần Hữu Hoàng, thì một người anh cả trong nhóm tạp chí Tuổi Ngọc tại hải ngoại ( 1981 – 1986 ) là thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên cũng đã cảm hứng thơ của Hoàng, phổ nhạc một bài thơ vào thập niên 80.
Thơ:
1. Trên cao
2. Loay hoay
3. Thơ tặng bạn
4. Xin lỗi
5. Nguyên vẹn
6. Khi người đến đảo lạ
7. Xuân Sương
8. Về Như Bụi Nhỏ
9. Khi Nhớ Vân
10. Sau Lần Ân Ái
11. Thơ Cho Hoàng Thi Kim Hằng
12. Dĩ Vãng
13. Giữa Khuya Về Thăm Mẹ
14. Khi Xa Một Người
15. Khoảng Cách
16. Bài Thơ Điên Loạn
17. Tháng Tám
18. Bóng Là Và Trăng
Truyện Ngắn:
13. Đường Về
TRANG TRANH SƠN DẦU TRẦN HỮU HOÀNG
từ khi tôi nhớ áo người
nét hoa vân cũ, mây trời mưa xưa
bao lâu kỷ niệm bụi mờ
tôi, hơi hướm đó, bất ngờ lặng thinh
.
người đi bóng vẫn tự tình
bụi tro vội vã hiển linh bao giờ
.
.
thơ trần hữu hoàng
bao giờ đến chỗ nhân gian
xin em một chút âm thầm trong tôi
ngỡ sáng ra, thấy tối rồi
khuya em nhớ lại tơi bời cơn mê
người như lúc núi sông, thề
tình yêu như thể gần kề thịt da
thơ trần hữu hoàng
em đi xóa cả hình hài
em đi vắng cả bóng tà huy qua
em đi tìm lại tiếng mưa
rơi trên bóng lá nhạt nhòa cả hai
.
em về để nhớ anh đi
em về biển gọi bên trời còn không
em về thôi thật viển vong
tình về thôi thật như son nhạt màu
.
.
tặng bạn Di Thảo
thơ trần hữu hoàng
xin lỗi vầng trăng khuyết vẫn đợi em về
cả trái tim chín mùi trong khu vườn kỷ niệm
cả bầu trời xanh có những cánh diều đầy mầu sắc hôm qua
xin lỗi ly rượu trong veo có đôi tay anh vẫy gọi
cả mặt bàn và khăn trải còn nguyên vẹn trong em
cả sợi tóc rớt ơ hờ trong buổi chiều tắt lịm
xin lỗi chính mình đã rời khỏi lứa đôi
cả khu vườn ngày xưa chập chờn kết hoa trong lòng thung lũng
cả nụ hôn đầu ở mái hiên buổi sáng mù sương
xin lỗi em đã buông tay một lần
cho hồ nghi có thật
là quê hương em đã thật sự bỏ đi
là trong anh muôn đời em vẫn thế
là trái tim em nhiều lần đã tìm qua một kiếp khác để trở lại cùng anh
thơ Trần Hữu Hoàng
ai đó nói biển rất rộng bao trùm quanh nhân loại
tôi thả một cánh buồm và đôi cánh gió ra khơi
làm sao xô cát lại gần hơn nữa
trong con kênh đào đi tìm bóng hôm qua
buổi sáng có giọt sương rơi trên giàn hoa giấy
sẽ đọng lại thành suối chảy về xa
làm sao gom lại rừng hoa ngát hương trong vườn thơ ấu
cho một lần bay mãi giữa mênh mông
ai đó nói tình yêu là sóng vỗ
có nỗi buồn như cánh diều bay lên cùng sợi dây ràng buộc
người thấp thoáng ở lại trong mặt hồ huyền thoại
đem tôi về nghe một điệu thân quen
ai đó nói có một mùa hoa riêng cho kẻ biết tìm
nhưng hương thơm vẫn xa vời như hi vọng
ai đó nói hạnh phúc là ngôi nhà xưa lúc chưa rời dĩ vãng
tôi sẽ tìm lại cánh đồng nhiều khuôn mặt hôm qua
và mặt biển vẫn muôn đời chung thủy
dù cát dài đã mất dấu một bờ xưa
thơ Trần Hữu Hoàng
ai lụa mỏng phất phơ tranh vẽ
chân dung người xơ xác áo hoa
gió trăng xưa bỗng rũ mùa về
đôi mắt đó còn nhìn nhau thân thiết nữa
.
đừng xa lạ giữa đời xa lạ
đảo hoang nào lạ nổi mắt môi quen
lá rừng ơi đốt sáng chút tim còn
của hôm qua bỏ đời đi biệt
.
ta biết em vừa qua cơn biển động
sóng mùa này hằn học tang thương
bàn tay nào vẫy những bàn tay
bên cha mẹ ngập tràn cát trắng
.
phải ra đi để trùng trùng gặp gỡ
ở đường biên của những nấm mồ
ai đã chờ như ma quỷ đêm qua
về vật vã những linh hồn tội nghiệp
đường phiêu bạt bây giờ mình đã biết
người cũng buồn nhớ áo lụa xưa
mắt tha thiết của trời thơ ấu cũ
có ngóng về yêu dấu đã qua
.
ta biết em còn một thời thinh lặng
chân dung người xơ xác áo hoa
biển khơi vẫn chập chùng loài hoang dã
gọi tên ai trời đất có trở về
.
ai lụa mỏng phất phơ tranh vẽ
chân dung người sơ xác áo hoa
.
ta biết em giờ ngại ngùng tất cả
cuộc mua vui làm đau xót tim lòng
xa loài người em có xa ta
đôi mắt đó còn trời thơ ấu cũ
thơ trần hữu hoàng
nhớ lại đi em
buổi chiều Sài Gòn vỡ nắng
hoa quỳ vàng và thơ tôi lãng mạn
hàng cây thấp thoáng nỗi tình cờ
như giọt suơng tháng sáu tìm hoài trong bóng tối
vẫn loay hoay rũ rượi nhớ tên người
nhớ lại đi em
hay không có gì để nhớ
chiếc ghế ngồi thừa thãi những cánh tay
khung cửa sổ mùa hoa về chưa bông trái
mắt em xa, trống vắng khoảng linh hồn
tôi đã nhớ trong trăm ngàn nỗi nhớ
và đánh liều cùng gió biển ra khơi
đem ánh sáng đi cùng ánh sáng
đem bình minh chờ màu đỏ môi ai
tô cho rõ nụ cười em xa lạ
nhớ lại đi em
tôi yêu dù thấy trái tim mình bị sát hại
nỗi khốn khó của tín đồ rao giảng lời thơ trên cánh đồng tuyệt vọng
tôi toại nguyện trong niềm bí ẩn và dục giã của đêm
để tìm kiếm những mơ hồ lung linh mộng ảo
không phải phấn son nào thấy rõ giữa bóng đêm
như nỗi tình cờ là sắc đẹp
vẫn là của riêng em
trong một ngày có thật
nhớ lại đi em
tôi yêu dù tình yêu không bao giờ đến
như tháng sáu cơn mưa vẫn trở về
là dao động của mặt hồ loang nuớc
là hoa quỳ vàng và thơ tôi xa lạ
khuôn mặt trống vắng và nỗi nhớ câm
là tình yêu tôi phủ phục những cánh buồm
mang biển cả vào trong mơ ước
Trần Hữu Hoàng
thân tan rã anh về trên núi nhọn
đốt cây rừng cho lối em sang
nghe đau nhói muôn vàn lửa ngọn
đỏ tim nhau mạch máu lánh xa nguồn
anh phiêu bạt tìm mây trời nương náu
sương bay qua mái tóc em dài
khuôn đài cát thơ tình anh bay nhảy
em ngọt ngào với nắng vẫn trên cao
biển mênh mông cũng tìm bờ cát lạ
phải như tình chỉ có giữa hai ta
em cội nguồn trên non cao vẫn xuống
anh che thân sao lánh đủ ơn đời
yêu cho đủ tội tình ngày xác thịt
anh một mình về lại giữa hàm oan
viên đá cũ trũng sâu đời cô độc
chôn thân nhau rũ rượi mối tình buồn
thân tan rã anh về như bụi nhỏ
sẽ lung linh kỷ niệm đi rồi
em vội vã thương trời đầy gió lạ
lúc che tay chạm lấy vết thương người
thơ Trần Hữu Hoàng
Phải em là hồn ma trở lại
gọi tên nguời cho lắm thiết tha
phải em về từ nơi mộ tối
để ta còn nhang khói khóc người xưa
sự sống từ đây ngang bằng nỗi nhớ
mưa nắng hai mùa bất chợt gọi tên
ta vẫn chờ nhau khi đời tuyệt vọng
em có bao giờ - em đến không ?
sự sống từ đây chia đời mất mát
biết nhớ thuơng nhau từ lúc yêu nguời
từng cánh tay đưa níu hồn em lại
giữ đuợc nỗi buồn xơ xác hai vai
những con đuờng đêm nay xa lạ
suơng mù mênh mông đi đến cuối đuờng
ai lụa trắng trải dài chân guốc vọng
ai đem tình xoã tóc những đêm khuya
ai nghe nhau huơng trầm ngực động
ai cho dùm môi mắt tay vơn
phải em là hồn ma trở lại
đi bên nhau mắt đắm say đời
ta sẽ ngất đêm nay trên thân thể
đã lạnh rồi nửa cuộc rong chơi
đã nghiêng vai sầu xuống cho nguời
đã xóa sạch oán thù khi nhắm mắt
- bởi dù sao cũng một lần em phải chết
nhớ làm gì những đớn đau kia -
con đuờng về đêm nay rất lạ
lối đi nào dẫn tới đời em
có quanh đây nhang khói cỏ sầu
buộc đời ta - mảnh đời tan hoang quá
Trần Hữu Hoàng
Phải đêm này là đêm tân hôn
rượu đắng cay chung uống cùng người
trên thân thể ta mời em bước tới
lòng gối chăn nghiêng ngã một tay đời
mai thức dậy hãy báo tin mẹ biết
cứ làm như ta đã cưới nhau rồi
cứ xôn xao như bè bạn quanh đầy
cứ kể lể những điều mẹ chưa biết tới
dù tất cả chỉ là đôi nhẫn cưới
ta trao cho em sau chiếu chăn này
ta sẽ nhân danh mẹ cha, bè bạn
ta nhân danh thiên sứ, quỷ thần
xin kết hợp thành một đời sống mới
em cứ nhớ hôm nay ngày mười một
phải đêm này là đêm tân hôn
ái ân nào cũng là đêm thứ nhất
nụ hôn nào cũng là nụ hôn ngoan
người với ta suốt đời tình sẽ mới
em cứ giữ vài điều thánh thiện
cho mẹ cha ngày trở lại quê nhà
cho tay anh tình còn tha thiết
cho mộng hồng còn ngát trời xa
em cứ nhớ hôm nay ngày mười một
phải đêm này là đêm tân hôn
hạnh phúc nào không vương buồn bã đến
ái ân nào không mệt mỏi xác thân
ngã xuống đi em, chăn chiếu còn nồng
ngã xuống đi em, tay vơn sẽ tới
ngã xuống đi em, môi mắt đón mời
đời mình bây giờ chẳng phải hôm qua
Trần hữu Hoàng
Khi ái ân đã tan thành cỏ mục
vết chân non lạnh thấu suơng cùng
tay buông lơi trên thân nguời phủ phục
giọt tình mềm đau suốt vai ngang
ta muôn thuở vẫn nhớ nguời phụ bạc
tình trăm năm xót ngọn cỏ trời
em đi xa nên đau đời lụa nõn
để khói suơng biến nốt hình hài
ta chắc một lần thấy nguời ngã quỵ
phấn son xưa không giữ nổi môi cuời
cuộc vui em cuối cùng sẽ tội
những thơ ngây ta ấp ủ kiếp này
đuờng gió mới nguời cứ cuời giông bão
áo lụa là nguời để mặc mưa qua
giông bão dấy lên nên đời xa lạ
mưa gió bay giờ thuơng mắt môi đưa
ta chắc một lần thấy người ngã quỵ
em hiểu đớn đau của thú xa rừng ?
đừng trách gì nhau khi đời đưa đẩy
ta cũng trở về trên bậc ngôi vuơng
nghe nặng mưa xa - nhớ nguời áo lụa
thân thể quen rồi nửa cuộc rong chơi ?
em nhớ thuơng không tình đầu hò hẹn
sách vở sân truờng áo lụa còn ngoan
nét chữ hiền màu mực mới trinh nguyên
tay vụng dại chưa biết đời son phấn
em đã hiểu đứng ở giòng gió mới
trong hai ta phải có kẻ phụ tình
phải có nguời tất tả nguợc xuôi
nghe rộn rã trên cao guơm lịnh
ta vẫn tiếc một lần em thần thánh
khi trăm năm nghe muối mặn môi cuời
khi tội tình em sống giữa thế gian
khi bão cát vẫn từng cơn dục tới
tình đã chết sao sầu lên chất ngất
người đã xa sao vẫn vọng kinh về
môi khô rang sao tìm đuợc thân kề
trong bóng tối nên tình nào cũng thật
Trần Hữu Hoàng
Khi em là cành hoa
Trong vườn yêu buổi sáng
Anh bỗng về mùa xuân
Bay cho ngày chớm nở
Khi em là mênh mông
Của trùng dương rất đẹp
Nở sắc màu vàng son
Nhớ người đi muôn kiếp
Khi em là bão tố
Về đâu thuyền lênh đênh
Anh chỉ nhớ bến bờ
đã xa ngày định mệnh
Khi em rời chốn cũ
Trong vòng tay nhạt nhòa
Anh về thương dĩ vãng
Nhớ cuộc tình hôm qua
Sương ơi - Xuân Sương ơi
Trần Hữu Hoàng
Đêm tàn những cánh tay vơn
Xác nay đã mỏi - Hồn lên cõi nào
Đuờng về trăng mọc trên cao
Núi nghiêng - Vực thẳm - Bên nào tình tôi
Lòng đau như sợi tơ trời
Ai trăm năm truớc se đời chia xa
Tôi về khi cuộc vui qua
Thấy hiên nhà lặng - Đèn khuya chập chờn
Nửa đời mẹ đợi tin con
Nửa đời tôi đợi xác thân tôi tàn
Con phiêu linh - Phẫn chí - Buồn
Đêm nay trở lại lệ tuôn đầm đìa
Trần Hữu Hoàng
(Mẹ mất ngày 2 tháng 8 năm 2010)
Chiều đi qua hiên đời rất chậm
người bên kia phố lạ môi mềm
chân bước lên lòng sầu muôn dặm
ái ân buồn nghe sót lại trong đêm
ta thấy em lụa là trải rộng
từng bậc ngôi cao chờ gió về trời
áo bay đưa nổi người vào mộng
em đã xa đời ta nhớ thương
em đã bên kia bờ dĩ vãng
đường về thăm thẳm cách ngăn nhau
người chỉ yêu một lần như thế
chút sầu thương gánh nặng cho đời
chút phụ bạc dẫm lên hồn nhỏ bé
chút khinh khi ta đã nhận lâu rồi
ai tội nghiệp tình thơ ngây quá
ta sắt son sao uống máu môi người
đã trọn vẹn sao dao đâm từng vết lạ
biết yêu thương nên khổ luỵ suốt đời
ta xin em một lần nhìn lại
thấy đớn đau anh chịu những tội hình
ôi vết thương non không liền da thịt
sao cùng người kín mộng gối chăn nhau
tình vốn không cao như trời xa lạ
em chưa một lần tha thiết bên nhau
em hiểu nụ hôn như tờ giấy cũ
mặc những gió qua trên thịt da nhầu
ta sẽ đứng trong ngày tăm tối
tìm giọt sương mai tinh khiết hiện hình
khi lòng rạng đông không còn trở lại
nhìn mãi đời mình đêm sẽ không vui
Thơ Trần Hữu Hoàng
Chờ anh với sân đã vàng ngọn cỏ
nhớ mùa xuân em mang đến cho đời
hoa quỳnh xưa đâu một mùa bông trái
mà nắng nhạt rồi qua khung cửa nỗi bâng khuâng
chờ anh với nằm bên nhau ngày tháng
ôm cuộc đời dan díu cùng em
chiếc ly nhỏ trong veo soi tròn kỷ niệm
em đếm bao nhiêu lần có hạnh phúc rất long lanh
nên tội nghiệp những mùa sương đi mãi
mà chút tình còn giữ với nắng mai
chờ anh với đêm nằm mộng mị
mình đã một lần tay chân chăn gối lẫn cùng nhau
sao anh mãi ôm đời nhiều tiếc nhớ
những hơi thở đều bay lẩn thẩn trái tim xưa
chờ anh với hôm nào cơn mưa trở lại
cho anh hôn môi đỏ cánh hoa quỳnh
ngập ngập trong lòng em mịt mờ sũng nuớc
đã cho nhau bất tận thuở đất trời
Thơ Trần Hữu Hoàng
Hồn người xưa sao chưa về đòi nợ
hay lang thang biển lớn mịt mờ
có chiều nào bỗng dưng ta điên loạn
mở nắp quan tài thấy những bài thơ
khẽ vu vơ ngâm vần đứt đoạn
cười một mình cho tới cõi cao
ai có hay ta ôm đàn ra biển
đêm vật vờ như những tình xưa
người mới đến sao ta đưa tiễn
hay oan hồn tự cõi bao la
người xưa đừng thả tóc dài vơ vẩn
áo lụa vàng cho ta thấy nhớ thương
hương khói nọ tự đâu là phiền muộn
mà xa người xót cả vai ngang
ta lãng tử ôm đàn đi miết
nhớ vai gầy tha thiết tình nhân
ta phong trần muôn đời hối tiếc
nhớ ngục tù bên chốn trần gian
có chiều nào bỗng dưng ta điên loạn
soạn nhạc tình cho giun dế yêu nhau
rồi dẫn chúng ra ngoài biển lớn
đợi đêm khuya xây một nấm mồ
có chiều nào bỗng dưng ta điên loạn
treo thân mình trên nóc giáo đường hoang
còn ôm đàn hát những tình khúc lạ
cười hiền từ với gió đại dương
Thơ Trần Hữu Hoàng
đi thôi, Mẹ
tháng tám đem giấc mơ không thức lại
cuối cùng lặng im
sâu như rừng tràm
bốn mùa trắng xóa
vải liệm đem theo
cứ chập chờn tro muội trôi xuôi về đâu
những âm thanh con bần thần
không ngủ được
đi thôi, Mẹ
sao đứng ở đầu giường
Mẹ không nằm xuống
con muốn bay như màu bụi xuôi về đông
nghe ba chìm bảy nổi
con muốn làm tàn tro
đâu đó trên đỉnh đồi quá khứ
bay mãi miết lao vào mưa
để nhận ra mình cũng chết
đi thôi, Mẹ
đầu thai làm cơn gió
cho con lên dốc hoa vàng
bay vào căn gác cũ
nắm những linh hồn xưa
nghe tàn phai trên đất
ngủ cho hết muộn phiền
Mẹ đi, rồi
con trèo lên cây
con tuôn ra biển
con ngụp lặn gian nan
con khóc khi treo sợi giây trên góc phòng
con đêm nhức nhối
Mẹ đi, rồi
đem theo tháng tám
con trùm mình làm bóng tối
phủ thành đêm một giấc mơ dài
Thơ Trần Hữu Hoàng
Chúng ta đang nói cùng nhau những điều rất cũ
ví dụ, về kiếp người loanh quanh khổ đau, hạnh phúc
về giòng sông chảy mãi vẫn không tìm được một bến bờ
về cái bóng của lá cây rơi trên mặt bàn lạnh giá
em không hiểu cách nào mình sẽ lau đi
hay chờ đợi một ngày trăng đến muộn
và mang theo những giông bão của đời
trước nỗi cô đơn của một kiếp người
biết đâu, đó vẫn là hương thơm của hạnh phúc
trong cái bóng lá ngày nào đã rơi
người không thể dùng bàn tay mình lau đi mãi mãi
em sẽ nhớ vầng trăng tròn soi trên khuôn mặt em ngày còn son trẻ
một giòng sông tuổi nhỏ đi qua
và những bông hoa rơi đầy trong kỷ niệm
trong vầng trăng đêm nay
có phải là hiện tại
em vẫn chưa phân biệt được hạnh phúc hay khổ đau
vẫn không nhận ra giòng sông đã trôi đến nơi nào
và bóng lá bao giờ sẽ bỏ em đi biệt
nhưng có một điều rất rõ
người không thể nào dùng bàn tay mình
lau đi những bóng lá thiên thu.
Thơ Trần Hữu Hoàng
Gió buổi chiều nhẹ thổi từ cuối bãi vào con đường nhỏ đầy sỏi, ngược vào mái hiên nơi Đại Hãn đang ngồi. Mái tóc hắn đã bạc phơ, nhưng thân hình thì thật tráng kiện, nhất là ánh mắt sáng rực của một hảo hán thời trung cổ. Cả ngôi làng ven sông này ai cũng biết hắn từ kinh đô về đây lập nghiệp và sinh sống. Một ngôi nhà năm gian, có vườn cây ăn trái, và ba hồ cá. Được chia đều cho hai cô vợ còn rất trẻ đẹp, cả hai cô đều từ kinh thành theo hắn về đây từ những ngày cuối năm thời vua Thuận Tiên lập ngôi trị vì thiên hạ.
Nghe đồn cả hai cô vợ đều là cung phi trong triều của phụ hoàng Thuận Tiên. Khi Thuận Tiên lên ngôi theo chiếu truyền bèn tấn phong cung phi cho Đại Hãn khi hắn rũ áo từ quan xin về quê hưởng thái bình. Thời còn vua cha của Thuận Tiên, Đại Hãn là một tay kiếm với võ công phi thường đã giúp vua dựng nên sự nghiệp. Nhưng tung tích của Đại Hãn từ môn phái nào thì hắn dấu biệt, chỉ biết nhân một hôm vua đi săn trong rừng sâu thì bắt gặp một thanh niên dùng kinh công mà đuổi theo bắt hổ rừng trước mặt vua. Vua vời về cung để trọng thưởng và cho ở bên vua từ đó.
Khi vua băng hà ngài bèn cho hai cung phi tuyệt đẹp theo hầu Đại Hãn. Đã lâu rồi, thời gian như một mũi tên bay qua khung cửa. Đại Hãn đã cố tình quên mình là một đứa trẻ mồ côi được sư trượng trên núi Đại Quang đem về dạy dỗ , tập luyện võ công và bí truyền thiết trị tầm cương.
Tiếng ồn ào bên ngoài gian nhà lớn của người vợ thứ nhất:
- thưa tướng công, ngoài bãi có biến động . Quan quân đang đánh nhau với một thiếu niên võ công thượng thừa.
Đại Hãn nhíu mày, thời bình an dân, đã lâu rồi có bao giờ nghe loạn . Quân thổ phỉ hay trộm cướp nào làm rộn giữa ban ngày, mà quan quân không trị được hay sao.
Đại Hãn nhìn ra ngoài thì bụi mù đã phơi đầy trong khoảng sân rộng. Đám quan quân kiếm đao vây quanh một chàng thanh niên trên tay chỉ có mỗi cây chèo thuyền cỏn con của ai ngoài bãi. Mỗi lần thanh niên quơ tay tiếng gió nghe dồn dập và cát bụi lại bay đầy. Đại Hãn gật gù ...trẻ người mà nội lực thật thâm hậu.
Bình thường thì ông
đã phi thân vào ngay bên trong vòng vây mà không gây một tiếng động nào, nhưng hôm nay ông muốn nhìn xem một chút về võ công mà chàng thanh niên đang thi đấu. Nhưng chờ hoài vẫn không có gì thay đổi,
ngoài cái nội lực thật hùng vĩ. Ông nhận thấy là thế động trong gió của chàng thanh niên vũ bão nhưng thế đòn ra thật êm, người đánh phải tràn tràn nội công. Ông gật gù, à! thì ra phong ngọc thần
công có chút biến đổi.
Ngày xưa trên đỉnh
Đại Quang Sơn ông đã được sư trượng Huyền Phương truyền dạy cùng với tiểu đệ Đại Hùng mà ông biết tuyệt học đã thất truyền. Nhưng người đứng trước mặt ông lại dùng cả hai tay và nội lực lại đánh ra
từ bả vai trái. Kỳ lạ thật. Khi chàng thanh niên vận nội công và nhảy lên như tên bắn lướt trên đầu đám quan quân thì Đại Hãn đã nhận ra ngay một trong những chiêu đầu tiên trong thiết trị cầm cương.
Nhưng thay vì dùng gậy sắt chàng thanh niên chỉ để cây chèo lướt đi trước mặt mình. Như vậy sẽ tránh phương hại đến đối phương.
Đại Hãn đã tung mình trên không và đánh ra chiêu thứ năm trong bài thiết trị, đây là thế võ nương nhau mà diệt địch. Thế võ này đưa Đại Hãn và chàng thanh niên dựa lưng vào nhau, luồn áp huyết đổ dồn về chân và cả hai rơi nhẹ như cánh lông vào trước sân nhà, đám quan quân còn bên ngoài sân vẫn loay hoay quay tìm kẻ loạn.
Đại Hãn gật gù:
- khá lắm, khá lắm ...
- cám ơn lão tiền bối quá khen
Ông nhìn vào bên trong:
- các ngươi đem rượu thịt cho ta đãi khách nhé.
Rồi ông khuya tay cho đám quan binh:
- còn các ngươi về đi. Quan huyện có thì giờ cũng bảo đến uống với ta và người khách lạ này ly rượu đấy. Mời chú em ngồi đây.
Chàng thanh niên đặt cốc rượu xuống:
- thưa tiền bối, tôi từ núi Đại Quang đi lang bạt giang hồ đã hai năm nay. Đất nước thanh bình, dân tình hạnh phúc. Vậy mới thấy mình bất tài vô dụng. Thanh gươm và võ công mà cha đã truyền dạy thật phí đời trai..
Đại Hãn ngừng đôi mắt sáng trước chàng thanh niên:
- ngươi từ Đại Quang Sơn?
Ông nhớ rõ ràng những ngọn núi chùng chùng và khu rừng già có con lộ nhỏ đi chừng vài dặm đường thì ra đến một bờ biển mênh mông. Nơi đó những ngày tuổi thơ ông cùng hiền đệ lớn lên và được sư trượng dạy dỗ võ công. Trong tuyệt cốc không một bóng người. Nhưng ông và hiền đệ vẫn được sư trượng cho xuống chân núi những ngày lễ hội. Hai anh em ông đã một lần biểu diễn võ công trong phố chợ và được tán thưởng nồng nhiệt. Được nhiều tiền và tặng phẩm. Con phố chợ, tuyệt cốc trong rừng già, bờ biển tuyệt diệu và những con đường nhỏ gồ ghề có tiếng chim thánh thót. Đó tất cả là dĩ vãng êm đềm của Đại Hãn. Đó là hạnh phúc ngọt ngào của một thời, một đời sống. Không phải cung điện vàng son, không phải là gấm hoa nhung lụa, không phải là rượu thịt ê hề.
- ngươi từ Đại Quang Sơn?
Chàng thanh niên trước mặt là người của quê hương ông. Trên đỉnh núi và những bờ biển quanh co hang động. Ông đã bỏ đi, đã xuống núi lập nghiệp một mình. Khi công thành danh toại ông có cho người về tìm kiếm hiền đệ, nhưng chỉ thấy nấm mồ của sư trượng. Rồi cuộc vui và sự nghiệp đã làm ông quên mất suốt hơn 30 năm qua. Ông ray rức và đau buồn, nhưng những người vợ trẻ và nhung lụa vàng son đã giữ chân ông tìm về chốn cũ.
- tại sao ngươi học được thiết trị tân cương và biết dùng phong ngọc thần công. Nói cho ta nghe mau. Ai là sư phụ ngươi?
- thưa lão tiền bối. Tại hạ học võ của cha là Đại Hùng trên núi Đại Quang.
- tiểu đệ Đại Hùng?. Ngươi là con của tiểu đệ ta…?
- lão đại thúc, cha cháu vẫn nhắc về lão đại thúc luôn. Người không bao giờ quên lão đại thúc. Người vẫn luôn nói về võ công của lão đại thúc. Cha cháu bây giờ đã mù và trốn một mình trong tuyệt cốc sau ngày mẹ cháu mất đi. Cha cháu bảo cháu lên đường tìm công danh sự nghiệp như đại thúc. Và nhất định không để cháu trở thành như cha cháu.
Đại Hãn cúi đầu mà nước mắt giọt ngắn giọt dài. Hiền đệ của ông đã ở lại với sư phụ những ngày cuối cùng. Trong đau khổ và thiếu thốn. Còn ông sự nghiệp hiển vinh nhưng chưa bao giờ ông trở về dù lòng vẫn nhớ thương những người thân yêu và mảnh đất quê hương.
Ông không biết tại sao mình không dám quay trở lại, có phải vì những ngày tuổi thơ lớn lên nơi đó ông đã thấy rõ sự nghèo hèn, túng cùng, sự thiếu thốn thô sơ của sư trượng, của hiền đệ. Hơn 30 năm ông đã cố quên thời ấu thơ mình trong nhung lụa và nhan sắc đàn bà, tiệc rượu và sự giàu sang. Khi người ta không dám quay trở về, không dám cho ai biết nơi mình đã lớn lên. Khi người ta cố tình khoe khoang sự vinh hiển, dù bằng tài năng thật sự. Nhưng làm sao che dấu được chính mình, làm sao quên hẳn được quá khứ vẫn quằn trên vai.
Tiểu đệ và ông ngày xưa có lần đã dùng võ công phong ngọc học được bay theo đuổi cọp trong rừng, nhưng khi sư trượng khám phá ra đây là con cọp già biết mình sắp chết đã quay đầu lại chốn rừng xưa mà tìm chỗ chôn mình. Ông phải chờ đến ngày mình quy tiên mới biết lại chốn xưa, tìm con đường đất cũ, nhìn lại bờ biển mênh mông sao?
Không thể được . Đại Hãn lầm thầm một mình rồi bước vào thư phòng lấy ra thanh guơm báu mà ngày xưa sư trượng đã trao cho ông. Ánh trăng chiếu vào thanh thép xanh ngời . Mũi gươm bay nhảy trước mắt ông như đã bay nhảy trước địch thủ những ngày ông giúp vua dựng nước.
- ta phải trở về quỳ lạy trước mộ sư trượng, gặp lại hiền đệ và tất cả những gì ta đã cố tình quên, đã lỡ những cơ hội biến mảnh đất quê hương thành kinh đô tráng lệ.
Đi, rạng sáng ngày mai chúng ta cùng lên đường.
Khoảng cách không thể nào xa hơn, không thể nào trễ hơn được nữa…
trần hữu hoàng