Chữ – Bùi Phúc Hoan

Thơ:

Cạn Tình

Anh Yêu Em...

Mười Thương

 Mây Vẫn Bay

Mỗi Lần em Nói...

Nhớ Mưa

Nhớ Người

Quỳnh Thu

Thật Lòng

Vì Ai

Valentine... Của Tình Yêu

Tự Hỏi

Khi Uống Say

Tưởng Hương

 

Chuyện Ngắn:

Em Vé Số



Tranh của Bùi Phúc Hoan



 

 

Cạn Tình

Băng đá thủy-tinh, đẹp sao im lạnh?
Sa-mạc chân không, ắt phải phỏng da
Em thái-cực, tâm hồn anh thẩm-thấu
Khi cạn lòng, anh thấy lỗi của anh.

 

Hạt vô tình, ai ươm sẵn ngày xanh?
Thành mộng-tưởng, đầy nụ tình bát ngát
Nở đi em những tình hoa ngập lối
Đượm ngọt lòng, trái nặng, núm mong-manh.

 

Tình nóng bỏng, sao lại tìm bóng mát?
Trơ trụi tình, cành lá hứng nắng hanh
Mây vẫn trốn, gió không còn lảng-vảng
Sa-mạc tình, thấu cháy thẳng tim anh.

 

Đông chưa tới, tại sao trời ảm-đạm?
Ở nơi đây, đâu phải Bắc Băng Dương
Mà cứ mãi bấp-bênh rừng băng tảng
Đẫm ướt lòng, đông cứng trắng màu tang

 

Trời bừng sáng ngập màu, hay tranh vẽ?
Dải sông buồn, cuối nhánh, lóng-lánh xanh 
Và ai bảo bắt nguồn từ oan thác?
Để bây giờ, mang tiếng cạn tình nhau.

 

Bùi Phúc Hoan

 

 

Anh Yêu Em...

Bung tóc loạn cho đêm cuồng tình ái.
Mắt hững hờ, tình tứ, loãng toàn thân.
Môi da diết, em vang cười thánh thiện.
Hoảng men nồng, anh bóp nhão màn đêm.

 

Anh yêu em...như không cần ai nữa.
Toạc linh hồn, em xé bỏ tâm linh.
Không cần biết cõi đời còn vinh hiển
Hiểu làm gì, ta đang tỉnh như điên.

 

Anh yêu em...như không thèm quá khứ.
Ngạo nghễ mời, vồ vập đáy triền miên.
Em rực rỡ, nhưng ngoan hiền xưng tội.
Hoảng tình nồng, anh xé toạc thần linh.

 

Anh yêu em...như sẵn sàng sa đọa.
Thác rượu tình cuốn chảy xác thân nhau.
Lửa trong trắng, cháy bùng thân thể hiến
Tế bào nào, rung cảm máu nghiền tim?

 

Anh yêu em...như chỉ còn hiện tại.
Đốt hững hờ, ôm hạnh phúc tương lai.
Buộc gia huấn, gia phong vào tan biến.
Đam mê này, tình cuối...anh yêu em.

 

Bùi Phúc Hoan

 

 

    Mười thương

Một thương sáng dậy năm giờ
Điểm-tâm nấu sẵn để chờ mẹ cha
Hai thương em học rất xa
Phải đi xe bus mất hai ba giờ
Ba thương chẳng biết hẹn-hò
Cày thêm việc tối như cò ăn đêm
Bốn thương dáng-điệu yếu-mềm
Dầm mưa dãi nắng không hiềm tuyết rơi
Năm thương em chẳng theo thời
Áo quần đơn-giản suốt đời đoan-trang
Sáu thương em chẳng xài sang
Không bao giờ thấy lang-thang ngoài đường
Bẩy thương luôn ở trong trường
Giờ chơi cũng thấy em đương học bài
Tám thương em lắm tài hay
Thêu-thùa nấu-nướng vá may làm vườn
Chín thương tâm-tánh vô thường
Lời êm giọng ngọt ấm lòng người nghe
Mười thương em giữ lời thề
Tháng tháng vẫn gởi tiền về Việt-Nam

 

Bùi Phúc Hoan


 

 

     Mây vẫn bay

Rượu đắng không mời đến từ ai
thoảng như mắt ngọc, dáng trang đài
tìm đâu hình bóng người yêu cũ
của những môi thơm, anh từng say
....
Bây giờ viễn xứ, đời không nắng
nặng trĩu tâm can ngày tháng dài
chợt như lời cũ bừng cơn nhớ
mộng của ngày xưa theo mây bay 
...
Em yêu ngừng nói lời không hay
tình cảnh, thời-gian, trái đất quay
hay là bên đó, lời thơ cũ
luẩn-quẩn bên em những tháng ngày
...
Gió nhè-nhẹ đưa phong lan lay
thoang-thoảng mùi hương tóc em bay
như tà áo trắng thời tinh-khiết
vẫn nở trong lòng anh xưa nay.
...
Xin em đừng hỏi đúng hay sai
nụ đóa tình qua, hoa sáng mai
người xưa, hồn mới, lòng man dại
trăng vẫn còn đây, mây vẫn bay.
...
Em vẫn là em, mái tóc phai
miệng tươi, mắt sáng, dáng thon gầy
Đừng em, đừng hỏi anh câu đó
"lòng vẫn như xưa, hay đã phai?"


 Bùi Phúc Hoan

 

 

Mỗi lần em nói...

Bừng lên trong ánh hào-quang tỏ,
Rực-rỡ thiên-thần mặc áo em.
Mắt ngời tình-tứ, môi mọng đỏ,
Mấp-máy thì-thầm: "em yêu anh"...

 

Núi đồi rung chuyển, bầu trời vỡ,
Cây-cối chồm lên nhảy múa reo.
Cuồng mây rối lượn, bùng giông-tố.
Chiêng trống hùng vang, chiến-thắng ca...

 

Chim bay, bướm lượn, rừng hoa nở.
Sóng vỗ gào tuôn lở vỡ bờ.
Tim anh yên-lặng hồn thanh-tĩnh.
Ôm chặt thân em, bụng mở cờ...

 

Em yêu cứ hát lời nho-nhỏ:
"Sẽ mãi yêu anh suốt một đời "
Anh thấy thiên-đàng như rộng mở,
Kiêu-hãnh tù nhân trong mắt em...


Bùi Phúc Hoan

 

 

Nhớ Mưa

Mây chiều ảm-đạm u buồn
Vội-vàng nước chảy bung nguồn yêu xưa
Sáng giờ trời chẳng dứt mưa
Sáng giờ anh vẫn còn chưa hết buồn
Tâm dạ áy-náy, bồn-chồn
Vì con sáo ướt đẫm hồn, đứng run
Càng mưa, càng sạch lá rừng
Càng mưa, càng nhớ tận cùng chuyện xưa
Tại sao trời lại đổ mưa?
Tại sao anh lại lòng chưa hết buồn?
Càng buồn mưa lại càng tuôn
Càng mưa anh lại càng luôn nhớ người
Nhớ em, nhớ nhất nụ cười
Long-lanh ánh mắt của người ngây thơ
Lụa tà áo trắng phất-phơ
Là nguồn cảm-hứng giòng thơ dậy thì
Ngọc-ngà gót nhỏ em đi
Thướt-tha, yểu-điệu, dáng thì thanh-tao
Bây giờ em ở nơi nào?
Vui buồn không biết thì-thào cùng ai?
Bây giờ em đúng, anh sai
Nỡ nào em hỏi tại sao anh buồn
Anh buồn bởi tại mưa tuôn
Anh buồn bởi tại lòng luôn nhớ người
Nhớ người luôn có nụ cười
Nhớ người duyên-dáng, nhớ người dửng-dưng
Biết rằng mưa sẽ phải ngừng
Biết rằng anh sẽ tạm ngưng nỗi buồn.

 

Bùi Phúc Hoan

 

 

 

Nhớ Người

Bồng-bềnh sóng gợn tóc em
Làm anh ngụp lặn những đêm đợi chờ
Nồng hương thoang-thoảng hững-hờ
Sững tâm, động trí, mơ hồ bóng ai
Long-Lanh trăm ánh ngọc trai
Triệu ngàn tinh-tú, trăng cài, mắt em
Cánh hồng ấm nhạt dịu êm
Bừng môi son mọng từng thèm từng yêu
Dịu-dàng, yểu-điệu, yêu-kiều
Da hồng, thịt thắm, mỹ-miều, lụa tơ
Hình ngà, dáng ngọc, người mơ
Cô em gái Việt, bây giờ ở đâu?

 

Bùi Phúc Hoan

 

 

Quỳnh Thu

Gió se lạnh, mây trời vương thổn-thức.
Ảm đạm lòng, ta chùng tưởng bóng người xưa.
Trong tiềm-thức kín đầy mầu yêu dấu.
Sắc đỏ vàng phủ ngập núi đồi thương.

...
Sương vẫn lạnh như mưa phùn chiều hôm ấy
Mặt trời sầu lấp-lửng trốn trong mây.
Ta úa khô, em chắc còn vui nơi đấy?
Ai thoáng buồn?
khi chạnh nhớ Quỳnh hương...
...
Mùa thu đó em anh mười bẩy tuổi
Biết gì hơn ngoài hờn giận vu-vơ.
Ta đãng trí như người quên khát nước.
Đắm mộng tình, mà quên bẵng bóng người mơ.
...
Mùa thu đó em anh mười bẩy tuổi.
Sắc hương ngời thắm-thiết tuổi yêu đương.
Em biết gì hơn, ngoài hai chữ ghen-tuông.
Em đã nghĩ gì?
Khi lấy chồng, năm em mười bẩy tuổi...

 

Bùi Phúc Hoan

 

 

Thật Lòng

Ngày dài tháng rộng
Trên đỉnh Lạp Sơn
Anh không tìm ra chân hạnh-phúc
Chén đắng tình đời, lẩn-quẩn, lòng-vòng, đáy Thái-Bình-Dương?
Chạy trời không khỏi nắng, văng-vẳng lời em nói
Sao vẫn chẳng là câu, anh đợi anh chờ

 

Anh chấp nhận
Là người tình có lỗi
Oán hận anh, bằng tất cả bác-ái lẫn từ-bi
Cứu rỗi hồn nhau, hãy cắt ngang đi tình-nghĩa tội
cho chuông ngàn cân, trữu nặng, tuột khỏi ác mộng côi

 

Anh chấp nhận
Làm người tình nhạt-nhẽo,
Biết gì hơn ngoài bổn-phận làm người
Xin đừng yêu nhau bằng trái tim ai-oán trả thù đời
Để ngang trái không chung thân trong não bộ.


Hãy phóng-thích anh...


Phóng-thích anh…
Cho đôi cánh tình-yêu soải bay trong những ngày giờ còn lại

 

Người tình hỡi...phải chăng là tình yêu thật sự?

 

Bùi Phúc Hoan

 

 

Vì ai

Óng-ánh sương mai, ướt nhành mai
Nhỡ tưởng là em, áo vàng bay
Thướt-tha mưa bụi, da hay áo
Không biết vi` ai, yêu hoa mai?
...
Lóng-lánh trời đêm triệu vì sao
Như ánh mắt em thoáng hôm nào
Vướng trộm tìm nhau hồn nao-núng
Không biết vì ai, yêu trăng sao?
...
Tung-tăng mặt nước phản ánh mây
Hay là gió quyện tóc bay bay
Ở đây thoang-thoảng mùi con gái
Không biết vì ai, yêu nước, mây?
...
Thánh-thót vui-tươi vọng tiếng đàn
Lanh-lảnh hồn-nhiên giọng cười vang
Cùng em liên-tưởng đùa vui mãi
Không biết vì ai, yêu tiếng đàn?
...

Soải dài đôi cánh tự-do bay
Uyên-ương mãi mãi tình chẳng phai
Như lời em nói, anh ngơ-ngẩn
Không biết vì ai, lòng say say?
...
Tươi ấm mùa xuân sáng bầu trời
Bướm bay, hoa nở, thỏ vui chơi
Vẫy-vùng, sóng-sánh, đàn cá lội
Anh biết vì em, anh yêu đời


Bùi Phúc Hoan

 

 

Valentine...của Tình Yêu

Valentine...của Tình Yêu, hỡi thơm nồng hơi thở thần-thánh,
Xin được vung-vãi thổi bay kín bầu trời Nguyễn Thượng Hiền rực-rỡ, những đóa hoa tim có cánh.
Nhởn nhơ bay bay trầm hương hạnh-phúc...
những lời chúc:
Hãy đậu trên vai người yêu,
người hằng quí mến,
Người chưa một lần được thầm-thì...vạn kiếp yêu em...yêu anh.
Dẫu là ánh mắt âu yếm,
môi cười tình tứ làm quen.
Hãy tụ kín lòng những kẻ yêu nhau,
hôm nay và mãi mãi ngàn sau.
Xa thì nhớ, gần thì ân-ái đậm sâu,
vô cực, tận cùng hạnh-phúc...
Yêu cuồng-si, không thì giờ trách cứ và kiểm chứng:
trái tim nhau.
Hãy đậu kín trên tay người cô-đơn: ngàn tim có cánh
Thật giầu, thật giầu yêu thương.
Để người hào hoa, phung-phí tình yêu độ lượng.
Xa thật xa...dẫu nửa vòng trái đất, hay dâng người bên cạnh:
nảy lửa nhẹ-nhàng tiếng sét tình yêu.
Để ngụp lặn trong vòng tay nhau,
phút giây còn lại của kiếp người.
Hạnh-phúc thay.
Cho người lơ-đễnh, quên yêu, từng khiển-trách nhau cái vụng-dại làm người:
biết nói lời tha thứ.
Valentine...tình yêu thần-thánh, xin dâng họ hết trời yêu còn lại.
Ngâm vùi trong biển yêu.
Lặn hụp, không nói nên lời, ngoài chữ:
Yêu anh...
Yêu em...


Bùi Phúc Hoan

 

 

Tự hỏi

Trường-giang kỷ-niệm luân-lưu mãi.
Đại-hải si-mê hiện-tại cuồng.
Phong-ba cơm áo hồn đâm dại.
Bão táp trường đời lỗi tại ai?


Bùi Phúc Hoan

 

khi uống say

Rượu nồng thơm không muốn say vẫn uống
Hương đa tình không cảm vẫn muốn say
Thế mới hay có men say tình ái
Cạn chén tình, đáy cay đắng, uống đắm say...


Bùi Phúc Hoan

 
 
tưởng hương

Khuôn mặt cũ, gương hồn tình mới
Lòng không thương, sao dạ vấn vương?
Người xa xôi, hương thoảng quá gần.
Không đượm ý, sao tâm thần hoang tưởng?


Bùi Phúc Hoan

 

 

EM VÉ SỐ

- Hê lô...Cao đó hả? khỏe không mày?
- Vẫn khỏe...còn mày? Bận không?
- Bận, nhưng tao có bluetooth, vừa làm vừa nói chuyện được...Vẫn còn buồn ngủ lắm, ngày ngủ đêm ăn, chắc tuần sau mới hết.
- Mày có để quên gì bên VN không?
- Không...là sao? Quên gì?
- Con tim...HA HA HA...Nhớ em, ăn ngủ không yên hả?
- Ừ...Có con bé này làm tao hối-hận mỗi khi nghĩ tới nó.
- Ố là là...biết mày mà, có thì giờ kể tao nghe đi HA HA HA...Chia xẻ kinh-nghiệm mày râu chiến-trường.
- Chuyện dài dòng lắm, gặp mày kể thì tiện hơn.
- Chiều mai bà xã tao không có nhà, khoảng 6 giờ tới nhà tao nhé.
- OK, mày hú thằng Ngọc với thằng Trí đi. Tao xách mấy chai bia tới.
- Mang đủ cho mày với thằng Ngọc thôi, Trí nó không uống. Còn tao một chai là phê rồi.

 

....Trời Houston mùa đông năm nay tương-đối mát lạnh, chỉ cần mặc thêm một chiếc áo khoác hay một cái áo len dài tay là đủ ấm rồi. Tuấn quẹo phải từ con đường chính để vào một vùng khu biệt-thự với rừng thông mọc san-sát nhau, đa-số là loại ít cành, ít lá, thẳng tắp và cao ngất-ngưởng như tùng ở Đà-Lạt bên nhà. Xa xa, xen kẽ vài cái hồ nhỏ là những thảm cỏ xanh rịn, mịn-màng trùm kín những ngọn đồi tròn mướt lượn sóng của một sân gôn hạng sang. Quẹo tới lui vài ngõ đường, Tuấn từ từ thắng lại đậu trước một căn biệt-thự hai tầng có mái ngói màu nâu và chung quanh tường gạch thẻ cũng cùng tông màu nâu đỏ nhạt. Cả một con đường, hai bên với cây cỏ được cắt tỉa khéo-léo mỹ-thuật, biệt-thự nào cũng hòa-hợp màu sắc và lối kiến-trúc tương-tự, nhưng không một nhà nào lại giống nhà nào. Đóng cửa xe, bấm nút chìa khóa, đi qua con đường xi-măng và vài bực thềm chia đôi sân cỏ là bước tới hiên nhà. Tuấn chậm rãi bấm nút chuông được gắn gần khung cửa chính có hai cánh cửa gỗ nâu đậm thật to. Khoảng một thời gian ngắn, thì thấy Cao ra mở cửa. Tuấn nhoẻn cười hỏi liền:
- Mấy thằng đó chưa tới à? Thằng Trí mà trễ hẹn sao?
- Trí tối nay nó trực ở bệnh viện. Còn thằng Ngọc thì dắt vợ nó đi mua xe...đi đi theo tao xuống nhà bếp cho thoải-mái.
- Tao thích cái nhà bếp biệt-lập của nhà mày, tha hồ nhậu-nhẹt, tiệc-tùng, đồ ăn thức uống có đổ xuống nền gạch này cũng không sao...ê Cao, cho tao mượn cái đồ khui bia.
- Trong ngăn kéo bên cạnh mày đấy, tự nhiên giùm, để tao hâm cái món đặc-biệt thịt heo rừng của thằng Chiến mới mang cho tao trước khi nó đi Galveston.
- Khà khà...hết sẩy...bia nè mày.
- Mày về hồi nào vậy?
- Chiều ba hôm trước. Về đến nhà là tao thức ngủ li-bì cho đến hôm qua mới đi làm lại.
- Thế mày gặp con bé đó ở đâu?
- Chợ Đà-Lạt.
- Ha ha ha hấp-dẫn nhỉ. Chắc là em đẹp tuyệt trần.
- Không, nhìn nó rất bình-thường.
- Ha ha ha, tình sâu nghĩa đậm, chứ không phải bề ngoài tạm bợ hả? Kể tao nghe đi, tao chịu hết nổi rồi.
- Tao và ba thằng ngoại-quốc làm quen nhau từ Hà-Nội qua chương-trình du-lịch. Tụi tao có ghé thăm những tàn tích của chiến-tranh như vùng DMZ, Thạch-Hãn, Khe-Sanh, Quảng-Trị rồi ngừng lại Huế và Hội-An. Chúng tao chia tay tại bến xe đò Đà-Lạt. Trên đường tới khách-sạn, tao bắt chuyện tâm-tình với thằng xe ôm. Thấy nó dễ thương lại rất tình-cảm nên bằng lòng nghe lời đề-nghị tối hôm đó mướn chòi trong rừng uống rượu cần cho thấm mùi sơn cước.
- Đụng ổ rồi...ha ha ha...Gặp con bé ở đây hả? Có hình không? Cho tao coi với.

- Không, nhưng vui lắm...
- Biết rồi khỏi chi-tiết. Vậy mày gặp nó ở đâu?
- He he he, để tao nốc hết chai bia này hãng...Sau mấy ngày thăm đủ nơi, mấy thác nước, vài vườn lan, chùa, hồ Tuyền-Lâm, Hồ Xuân Hương, thung-lũng Tình Yêu vớ-vẩn và mấy làng Thượng; trưa ngày cuối cùng thì thằng em xe ôm rủ tao đi nhậu bê thui, bò lá lốt ngay chợ Đà-Lạt.
- Biết rồi ngon lắm, thơm lắm...cái tật vòng-vo...mày gặp nó ở đây hả?
- Ừ...vừa mới ngồi xuống, chưa kịp gọi đồ nhậu thì mấy em đánh giầy tới.
- Tụi nó đánh hơi Việt-Kiều hay lắm.
- Mày biết tao về VN mang theo rất ít hành-lý. Tao trá hình mặc đồ nội-hóa. Nhìn thấy tụi nó tao sực nhớ mấy đứa cháu tao, nên để tụi nó xúm lại chùi đánh cái đôi dép da lẹt-xẹt của tao. Sau khi xong, tao đưa tiền rồi bảo tụi nó chia đều cho nhau. Rồi nhâm-nhi lắng tai nghe chuyện đời của thằng xe ôm...
- Ừa...nó sanh ở Đà-Lạt, lớn lên ở Đà-Lạt, ba nó từng là sĩ-quan Đà-Lạt...bị tù cải-tạo...mẹ già bịnh hoạn...nhà một đống em.
- Ê ê...sao mày biết? Nhưng thằng này có vợ rồi, một đứa con. Tao có đến nhà chơi thăm vợ chồng nó.
- Rồi đang nhậu thì một đám đánh giầy khác tới...
- Đúng rồi, sao mày biết? Nhưng thằng xe ôm dữ tợn lắm, nó chỉ chìa ra một số tiền nhỏ từ tay tao, nạt-nộ mấy em bé, rồi đe-dọa nếu còn rủ-rê quấy rầy không để cho anh Hai ăn thì nó phang cho cả đám chết tươi hết.
- Phải rồi, phải cho thật ít và cảnh-cáo thật dữ-dằn không thì mày không thể nuốt trôi một cách thoải-mái được.
- Ừ đang là phê thì có một cô bé tới...
- Là cô gái mày hối-hận đó hả?
- Đúng, nó là một em bé bán vé số chừng mươi tuổi, ăn mặc rách-rưới nhưng gọn-gàng với gương mặt kháu-khỉnh, nói năng từ-tốn lễ-độ. Đang mời tao mua vé số thì thằng xe ôm nạt nó um-sùm đuổi nó đi. Tao vội cản, thấy nó ngộ ngộ, từ-tốn tao kéo ghế mời nó ngồi cạnh, rồi hỏi chuyện.
- Ha ha ha, cái tánh cà rề của mày thì về VN một năm cũng không đủ, chứ đừng nói là vài tháng.

- Thật với mày chứ ngồi nghe chuyện đời của nó tao thích-thú như là đọc truyện vậy. Tao tò-mò mới hỏi chuyện tương-lai của nó thì mới biết nó có một ước mơ thâm-sâu là muốn được làm cô giáo dạy tiểu-học. Tao bèn hỏi tiếp thì được biết nó đang học lớp tối.
- Rồi nó mời mày mua vé số?
- Đương nhiên, tao hỏi nó cả ngày bán được bao nhiêu, rồi tính nhẩm, tao ngỏ ý mua hết vé số của nó.
- Con bé hên nhé.
- Xong xuôi tao nói mai tao đi Nha-Trang, muốn cho lại nó tất cả vé số vừa mua, rồi chúc nó được trúng độc-đắc.
- Nó cám ơn mày rối-rít hả?
- Không, mà nó đẩy ghế đứng dậy, lườm tao, chậm rãi nói là "con bán vé số chứ không phải đi ăn mày ăn xin..." rồi đẩy trả tiền về trước mặt tao. Trong khi thằng xe ôm la mắng nó là đồ bày đặt...Tao đớ người ngạc nhiên không phản-ứng...khi hoàn hồn đi ra ngoài tiệm tìm nó để xin-lỗi thì không thấy nó đâu nữa.
- Ha ha ha, đó là chiêu bỏ con tép bắt con tôm he. Rồi tối hôm đó, thằng xe ôm chở mày đi gặp con bé bán vé số.
- Cao siêu, sao mày biết?
- Cứ kể tiếp đi, tao còn biết nhiều hơn thế nữa.
- Tối đó tụi tao đi chợ đêm, lang-thang nếm đủ thứ: Nghêu sò ốc hến cua mực hột vịt lộn hầm bà lằng...
- Bụng mày giống cái máy xay.
- Ừa, tụi tao từ chập choạng đã no say, rồi đi bộ cho tiêu, xong trở về nhập bọn nhậu tiếp với rừng người nhậu.
- Không phải chỉ Đà-Lạt mà cả VN từ ải Nam-Quan (?) tới mũi Cà-Mau già trẻ lớn bé ai ai cũng thích nhậu. Đàn ông không biết nhậu, không phải là đàn ông VN chịu chơi.
- Thằng xe ôm tối hôm đó nó kể cho tao nghe chuyện trận đánh quyết liệt của ba nó năm 1975, rất ư là hấp-dẫn và dẫn tao tới những điểm then chốt nóng bỏng của trận chiến đó để dễ giải-thích.
- Lạc-đề rồi mày...
- Khi trở lại chợ đêm thi` tao thấy một đám con nít, tay mỗi đứa cầm cuốn vở lau-nhau quây-quần dưới cột đèn đường và một cô gái vừa viết vừa giảng vào cái bảng giá xếp.

- Trong Saigon cũng có, đó là lớp học từ-thiện dã-chiến cho những trẻ em bụi đời.
- Tao nhận ra con bé vé số trong đám. Tao men lại gần tính bắt chuyện rồi xin-lỗi cái chuyện hồi trưa, thì nó nhanh nhẩu nói trước tao: "Chú để con học, đừng quấy rầy con..." Tao đang sượng trân thì thằng xe ôm lại kéo tay tao đi.
- HA HA HA...thả con tôm he, bắt con tôm hùm.
- Là sao?
- Thằng xe ôm và con vé số, Hollywood đóng kịch dụ cái lòng khờ-khạo của mày. Có phải thằng xe ôm tối đó cho mày địa-chỉ nhà nó?
- Đúng, nhưng tao là người xin nó địa-chỉ.
- Ha ha ha..trúng tủ rồi. Bây giờ mày viết thư cho thằng xe ôm, hỏi con vé số...Tao cá với mày con vé số sẽ trả lời ngay.
-....OK, như thế vậy sáng mai tao sẽ gởi thư cho thằng xe ôm...Phòng tiêu đâu mày Cao? Chắc tao xin phép mày tao về.
- Ra ngoài coi TV cho tỉnh bia hãng.
- Được mà nãy giờ có một chai, thì nhằm nhò gì.
- Khi nhận được thư trả lời, nhớ gọi cho tao biết nhe mày.

 

...Một tháng sau:
- Hê lô, Tuấn đây, rảnh không Cao?
- Thường, có gì không mày?
- Tao nhận được thơ thằng xe ôm rồi.
- Nó nói gì?
- Nó không tìm được con bé vé số.
- Lạ nhỉ...gởi thêm một lá thư nữa đi.
- OK, thôi để cho mày làm việc...Cuối tuần vui-vẻ nhé

 

...15 năm sau, 2010:
Tuấn và hôn thê từ Houston đổi máy bay tại LA rồi bay thẳng tới phi-trường Nội-Bài Hà-Nội...Sau khi thăm gia-đình nội ngoại của Tuấn, họ tới Điện Biên Phủ để thấy tận mắt địa-thế của trận chiến nổi tiếng trên thế-giới hơn nửa thế-kỷ qua. Sau đó thẳng tới cổng trời Sa Pa trong một buổi sáng sương mù. Hai người mê-man với những phong-cảnh ruộng lúa bực thang đẹp tuyệt-vời, thần-tiên như tranh thủy-mạc nổi tiếng của Tàu. Với cây gậy tre, theo người hướng dẫn, họ lội xình, lội bùn hướng về đỉnh núi. Qua một ngày ròng-rã, tối hôm đó họ ngủ tại nhà sàn của một đồng bào thiểu-số người Tày.

 

Sáng hôm sau, họ đi vòng vòng ngắm cảnh thì vô-tình thấy một trường học của làng. Nói là trường, nhưng thật ra đó là một căn nhà ba vách chia làm hai gian cho hai lớp học. Lớp học nền đất, mỗi gian một hàng băng bàn ghế, được đóng sơ-sài dính liền nhau. Bên trên của mỗi dãy bàn ghế học-sinh, là một bàn nhỏ ọp-ẹp, chắc của thầy hay cô giáo, nằm tận góc bên của tấm bảng đen trên vách và không có bục giảng.

 

Một em bé Tày, chạy vô căn chòi bên cạnh để gọi cô giáo ra. lát sau, nó nắm tay một cô gái trẻ khoảng 25 tuổi, tóc dài, trong bộ bà-ba màu nâu hoa nhạt bước ra. Cô đon-đả, tươi cười, tự giới-thiệu là một trong hai cô giáo của trường này.Tuấn cũng vui-vẻ giới-thiệu hai người rồi hỏi:
- Trường hôm nay đóng cửa à ?
- Dạ, vẫn còn nghỉ tết, thưa anh, chúng em đóng cửa hai tuần cho các em bé ăn tết.
- Thế nhà cô ở đây à?
- Không ạ, quê em ở Hà-Tĩnh.
- Thế sao cô lại không về quê ăn tết, thăm thân-nhân?
- Dạ, em cũng muốn về lắm chứ, nhưng không đủ tiền mua vé xe. Hai đứa em chung tiền một năm để dành lại chỉ đủ mua một vé xe và tí quà tượng trưng về quê thôi. Năm nay tới phiên chị bạn đi, năm tới thì tới phiên em.
- Thế bây giờ cô muốn về Hà Tĩnh không?
- Dạ thưa anh, có muốn cũng không được, trễ rồi, còn 4-5 ngày nữa thì trường sẽ mở của lại.
- Tết mà buồn nhỉ...Thế sao các cô không dạy ở quê mình hay Hà-Nội hay Hải Phòng cho gần nhà, mà lại lên tuốt nơi khỉ ho gà gáy này?
- Dạ, chúng em cũng muốn lắm chứ nhưng khi ra trường không quen biết, không có chạy-chọt. Với lại nếu hai đứa em không tình-nguyện đến đây thì sẽ không có ai đi hết. Hai đứa tụi em lớn lên rất nghèo, đồng cảnh ngộ nên thương các em ở đây không được ai để mắt tới. Nhưng nghĩ cho cùng thì chúng em rất mãn-nguyện.
- Là sao?

- Người Tày ở đây rất chân tình và rất yêu quí chúng em vì chúng em coi các cháu bé nơi đây như con cháu của mình. Mà nếu chúng em không tình-nguyện tới đây thì cái vùng này sẽ không bao giờ biết nói, biết đọc, biết viết, biết nghe và hiểu tiếng Việt Nam.
- Đúng, chúng tôi rất ngưỡng-phục hai cô...vậy cô nói đồng cảnh ngộ là sao?
- Dạ thưa, em cảm ơn anh chị, chẳng giấu gì anh chị, chúng em hồi còn bé tí nghèo lắm, ban ngày đứa bán vé số, đứa bán kẹo rong, đêm thì đi học. Chúng em mơ ước mai sau được thành cô giáo để dạy dỗ chăm-sóc những đứa bé đồng cảnh ngộ như chúng em.
- Thế hai cô có bao giờ vào Nam chưa?
- Hi hi...anh này, cơm chưa có mà ăn, tiền đâu mà chúng em mua vé tầu vô Nam... Xin lỗi…Em vô phép quá, xin đừng chê em, mời anh chị vô lớp ngồi chơi che nắng, uống cốc chè cho mát ruột với em nhé...

Mặt trời vừa ra khỏi đám mây mang đến những tia nồng ấm của tình người. Những tia nắng ấm-áp như vầy khắp Việt Nam đâu đâu cũng có, có nhiều như những em bán hàng rong hay là em vé số này.


Bùi Phúc Hoan